Lời này đúng với suy nghĩ của Tô Anh. Cô không muốn dây dưa nữa nên đệ đơn ly hôn cho Cố Thành Phong.
“Lúc em Cố Tri Nam bốn tuổi, thằng bé cũng không nhớ được dáng vẻ của anh nữa. Xán Xán càng không phải nói, chỉ gặp anh qua ảnh, hai đứa nhỏ này sẽ thuộc về tôi.”
“Một người là em trai ruột, một người là con gái mà chúng ta cùng nhận nuôi, tôi muốn tiền trợ cấp là một phần ba tiền lương của anh. Tôi sẽ nuôi chúng đến khi chúng mười tám tuổi, cũng không nhiều lắm?”
Vừa nghe Tô Anh muốn ly hôn, mắt Cố Thành Phong đỏ hoe.
“Anh Anh, anh không muốn ly hôn.”
Tô Anh trầm mặc một lúc, cô có thể nuôi còn của nguyên chủ, nhưng cô không thể xuống tay với chồng của cô ấy được.
Chỉ cần hơi gần Cố Thành Phong một chút, ngực cô sẽ rất đau, đó là tình cảm còn sót lại từ nguyên chủ, cô ấy thật sự rất yêu người đàn ông này.
Vậy thì cô càng không thể giữ lại.
Cố Thành Phong thật sự không muốn ly hôn, anh có thể dùng cả đời để bù đắp, nhưng Tô Anh rất kiên quyết muốn, ah nói thế nào cũng không chịu thay đổi.
“Theo pháp luật, chúng ta còn chưa không là vợ chồng.”
Họ chỉ tổ chức tiệc rượu, vì lúc ấy Tô Anh không đủ tuổi nên không đăng ký.
Cố Thành Phong vô cùng khổ sở nói: “Anh Anh, em thật sự không nhớ chuyện gì sao?”
Nếu nhớ, có phải em sẽ không ly hôn phải không?
Thực ra Tô Anh không có định kiến với Cố Thành Phong, nhưng đây là người đàn ông mà nguyên chủ yêu sâu đậm, cô nhất định phải rời đi.
Cô lắc đầu nói: “Tôi không nhớ. Bố mẹ tôi qua đời khi nào, cũng do Tri Nam nói cho tôi biết.”
Nếu bố mẹ chồng mất, họ có thể chấm dứt hợp đồng hôn nhân với sự đồng ý của cả hai bên.
Tiền lương hiện tại của Cố Thành Phong là cấp 8, 104 tệ. Anh ta muốn đưa một nửa tiền trợ cấp.
“Về phần hai đứa nhỏ, chúng cần nhiều tiền. Nếu em muốn ở lại đảo Nam, anh sẽ tìm giúp em một công việc, có việc làm là có thể định cư.”
Thực ra hai người chỉ cần bổ sung giấy chứng nhận kết hôn, Tô Anh có thể lấy thân phận người nhà, ở lại ký túc xá của cơ sở nghiên cứu khoa học.
Cho dù không ở cùng một chỗ, có thể thỏa thuận kết hôn, để cho cô có thân phận ổn định.
Nhưng Cố Thành Phong không nói được.
Tô Anh lắc đầu nói: “Không phiền anh, vợ của chính ủy quân khu Quý đã giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt, tôi đang chuẩn bị tới đó, nếu phù hợp sẽ tái hôn.”
Tay Cố Thành Phong đang viết chữ đột nhiên dừng lại, một giọt mực rơi xuống nhuốm bẩn một mảng giấy.
Trái tim anh ta như vỡ vụn. Anh ta đành viết thêm một bản thỏa thuận nữa.
Thỏa thuận được viết xong, hai người ký tên rồi ấn dấu vân tay, Tô Anh và chồng nguyên chủ đã vạch rõ ranh giới tình cảm.
Rất tốt, tốt cho cả hai.
Cố Thành Phong nói: “Anh Anh, sau này anh còn có thể gặp bọn nhỏ không?”
Tô Anh nói: “Anh cũng bỏ tiền cấp dưỡng, đương nhiên có thể, chờ tôi ổn định cuộc sống, cuối tuần cậu có thể tới đón Tri Nam và Xán Xán.”
Cố Thành Phong vô cùng cảm kích: “Cảm ơn.”
Tô Anh hỏi: “Đúng rồi, nếu anh có vé lương thực và vé thịt thì cho tôi một ít, toàn bộ tiền và vé của tôi đều bị bọn buôn người cướp hết rồi.”
“Em chờ chút.”
Cố Thành Phong đi ra ngoài, lúc quay lại, trong tay anh ta có một xấp cả tiền và vé.
“Tiền cấp dưỡng tháng này, anh đưa em trước. Anh mượn được đồng nghiệp phiếu hai cân thịt và ba mươi cân lương thực, cậu cầm trước.”
“Cám ơn.”
Theo tiêu chuẩn giá trị của Tô Anh ở dị giới, Cố Thành Phong là một người đàn ông có trách nhiệm.
Nhưng Tô Anh có điểm mấu chốt của mình, Cố Thành Phong áy náy với nguyên chủ, anh ta đáng bị như vậy.
Cô nói: “Cố Thành Phong, giữ gìn sức khỏe.”
Cố Thành Phong quay lưng lại, tháo kính ra, lau đôi mắt đã đỏ hoe.
......
Sau khi Tô Anh rời đi, Cố Thành Phong báo cảnh sát, sau đó vùi đầu trong phòng thí nghiệm.
Trợ lý nói với Cố Thành Phong: “Sếp Cố, đồng chí Đinh, bạn học của anh tới, nói có việc quan trọng, muốn anh ra ngoài gặp.
Cố Thành Phong tốn bao nhiêu công sức mới được về nước, trước là để phục vụ tổ quốc, sau là muốn gia đình đoàn tụ.
Kết quả, Đinh Thư Nhã khiến vợ anh ta bệnh tim tái phát, còn bị bọn buôn người bắt cóc.
Anh ta hận chính mình, càng hận Đinh Thư Nhã và dì của cô ta.