Tô Anh ôm cậu bé, nói: “Thế này nhé, dì và chú hai sẽ làm bố mẹ của con trong một ngày, được không?”
Hàn Kinh Thần mím môi, cố chấp nói: “Con không cần, bố chính là bố, chú hai chính là chú hai, sao có thể giống nhau được.”
Nhưng cậu bé cũng không lại giãy giụa nữa, cái ôm của mẹ cũng ấm áp như của dì hai. Thảo nào Tinh Tinh thích được dì hai ôm như vậy.
Tô Anh vò mái tóc như ổ gà của cậu bé: “Được rồi. Nhưng sau này con không được ngốc như vậy. Không cần lén chúng ta đi gặp cô ta nữa, được không?”
Cái ôm ấy đã làm cậu bé mềm lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây