Niên Đại 70: Bị Nghe Tiếng Lòng Tặng Kèm Hiệp Nghị Nuôi Con

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Kiều Cửu Hương nói: “Em chán ghét chồng hiện tại của Tô Anh.”

Quý Bình Lương: “Anh thấy người cuối cùng đáng bị ghê tởm chính là em.”

Anh không quan tâm. Dù sao Hàn Cảnh Viễn chắc chắn sẽ không chọn cháu gái của vợ mình. Còn với Tô Anh, tính cách của lão Đinh quả thật không tệ. Đành phụ thuộc vào lựa chọn của cô vậy.

......

“Đồng chí Tô, tôi đã thuê phòng một tuần, cô cứ yên tâm ở.”

Theo dặn dò của chủ nhiệm Kiều, cảnh vệ đưa Tô Anh và hai đứa nhỏ đến nhà trọ.

Tô Anh vô cùng cảm kích vị đồng chí nhỏ tuổi vô cùng trong sáng này đã lái xe và thuê trọ giúp cô.

“Cám ơn cậu.”

Giọng nói ngọt ngào và sự xinh đẹp của cô khiến người bảo vệ trẻ tuổi đỏ mặt.

Cậu chỉ vào trạm xe buýt đối diện, nói: “Đi xe buýt số 25 ở đối diện, qua tám trạm là có thể đến cơ sở nghiên cứu khoa học. Đồng chí Tô có thể gọi điện thoại trước rồi bắt xe buýt.”

Cơ sở nghiên cứu khoa học là đơn vị trọng điểm, người bình thường không vào được, nhất là tòa nhà viện nghiên cứu. Cho dù là người nhà, cũng phải có người bên trong ra đón.

Hàn Hâm Tinh nhăn nhó không chịu lên xe: “Mẹ, con không được ở lại sao?”

Lúc trước ở trên núi nói, trước khi người nhà Tinh Tinh tới, Tô Anh sẽ là mẹ của cô bé.

Tô Anh nói: “Hôm nay không phải chú hai sẽ tới đón các con sao?”

“Vậy để chú hai đến nhà trọ đón con nha.”

Hàn Hâm Tinh khó khăn lắm mới tìm được một người mẹ tuyệt vời như vậy nên thật lòng không muốn đi.

Tô Anh bế Hàn Hâm Tinh đến ghế sau của ô tô, nói: “Lát nữa con sẽ đến căn cứ nghiên cứu khoa học, tìm bố Xán Xán, cậu cùng anh trai về nhà chú Quý chờ chú Hai các cậu đi.”

Hàn Kinh Thần ở bên kia xe, nhỏ giọng hỏi Cố Tri Nam: “Có phải dì Tô muốn ly hôn với anh cậu không?”

Cố Tri Nam khó chịu nói: “Thật sao?”

“Vậy sau này cậu sẽ ở với anh cậu hay là ở cùng dì Tô?”

“Tôi không biết.”

Cố Tri Nam thật sự không biết, theo lý thuyết, cậu sẽ ở cùng anh. Nhưng cậu đã lớn lên bên cạnh Tô Anh từ nhỏ, gọi Tô Anh là chị. Hơn nữa, Xán Xán không gọi cậu là chú, mà gọi là cậu.

Về huyết thống thì cậu và anh trai là người thân, nhưng về mặt tình cảm thì cậu thân với chị dâu và Xán Xán hơn.

Hàn Kinh Thần thở dài, vỗ vai Cố Tri Nam như một ông cụ non. Hai người cùng bị bắt cóc nên có thể coi như anh em đồng cam cộng khổ .

“Người anh em, tôi sẽ không quên cậu. Khi nào cậu tới viện nghiên cứu ở với anh trai, nhớ tới nhà tôi chơi. Sau này chúng tôi với chú hai sẽ sống ở trên đảo.”

Cố Tri Nam còn buồn hơn.

Tô Anh hỏi Cố Tri Nam: “Còn nhớ số điện thoại của đơn vị anh trai cậu không?”

Cố Tri Nam gật gật đầu, chị dâu mất trí nhớ, nếu đến căn cứ có khi còn không nhớ anh trai cậu trông như thế nào.

Thật ra cậu cũng không nhớ, mới xem qua ảnh trước khi anh cậu xuất ngoại.

Cậu viết số điện thoại của đơn vị anh trai mình ra giấy.

Tô Anh mượn điện thoại của nhà trọ gọi, không để đối phương kịp nói gì, cô đã nói mình là người nhà của Cố Thành Phong, nửa tiếng nữa sẽ đến căn cứ, phiền đối phương thông báo để Cố Thành Phong ra đón.

......

“Đến cơ sở nghiên cứu khoa học, ba xu.”

Chị gái nhân viên bán vé ở cửa xe, hỏi rõ điểm đến rồi bảo Tô Anh mua vé.

Tô Anh lên xe buýt mới phát hiện trên người cô không có tiền.

Ở thế giới này không trao đổi vật chất mà có đồng tiền chung. Cô mới ở đây một ngày nên chưa quen lắm.

Cô bị người buôn người bắt cóc, tiền đã bị cướp sạch, giấy chứng nhận và tiền thuê trọ đều là cảnh vệ trả. Bây giờ trên người cô không có một xu.

Tô Anh áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không có tiền, không đi xe nữa.”

Đang chuẩn bị xuống xe, một đồng chí mặc quân phục ở phía sau đi tới trước, mua vé cho Tô Anh.

Tô Anh ngửa đầu nhìn, người này khoảng hai năm, hai sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú, cơ thể rắn chắc, cao ít nhất là một mét tám tám. Người này ngay thẳng và có bản lĩnh khi được huấn luyện trong quân đội.

Có duyên gặp mặt, không biết cô có cơ hội trả lại không.

Cô vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn đồng chí.”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu, xoay người xuống xe.

Ngay cả chị nhân viên bán vé cũng quay lại nhìn bóng lưng của Hàn Cảnh Viễn thêm mấy lần mới thu hồi ánh mắt, thật là một người đàn ông tuấn tú. Quay đầu lại nhìn người phụ nữ vừa rồi không có tiền mua vé, trong lòng cô ta cảm thấy chướng mắt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)