Kiều Lan Lan tức giận mắng: “Là chị cố tình dẫn đứa trẻ lên núi. Nếu có chuyện gì thì chị là người có trách nhiệm đầu tiên.”
Kiều Lan Lan lý trí ngăn mọi người lại. Phía đông còn bãi mìn còn sót lại trước giải phóng. Nhóm người bọn họ đến đó tìm người, không may dẫm phải mìn thì sẽ có người bị thương, có bị còn mất mạng.
Từ Phân Nguyệt thấy mọi người đều bị Kiều Lan Lan thuyết phục thì không dám đến đó đi tìm cậu bé nữa mà nhảy dựng lên mắng to.
“Kiều Lan Lan, cô bị mất trí hay điên rồi sao? Tô Anh cướp đàn ông của cô mà cô lại giận lây sang cháu nhà tôi?”
Kiều Lan Lan cũng không phải người ăn chay, mắng lại: “Chúng ta sống chết đều có số, cháu của chị chạy bãi mìn, muốn thì chị tự đi tìm đi.”
Từ Phân Nguyệt không dám đi, chị ta cũng sợ: “Chúng ta vẫn nên chờ bộ đội tới tìm thì hơn.”
Ở đây đều là người nhà quân nhân, thầm nghĩ, nếu người đàn ông của mình vào gỡ mìn thì mặt ai cũng trắng bệch, oán hận nhìn chằm chằm Từ Phân Nguyệt.
Chị ta cố chấp dẫn cậu bé lên núi, dẫn theo mà không trông cẩn thận làm liên lụy người đi cùng, còn liên lụy bộ đội.
Đúng như Kiều Lan Lan nói, sống chết có số, vì vậy không ai dám bước tới.
Tha Huệ Quyên lo lắng đến mức dậm chân, chậm một phút thì cậu bé và Tô Anh càng nguy hiểm.
Chị ấy kêu Kiều Lan Lan xuống núi: “Em về thông báo cho chính ủy Quý sắp xếp người lên núi tìm người đi. Nếu chồngTô Anh quay lại thì tốt nhất gọi cả cậu ấy tới.”
Hàn Cảnh Viễn dẫn bốn đứa trẻ ra bờ biển chơi hơn một tiếng rồi quay lại bến tàu mua cá và tôm.
Hàn Kinh Thần muốn mua thêm một quả dứa: “Tối hôm qua ăn dứa nướng tôm ăn rất ngon.”
Vị ngọt của dứa và tươi của tôm hòa quyện với nhau ngon không thể tả.
Nhưng dì hai của cậu nấu quá ít, không ăn đủ.
Thấy Hàn Cảnh Viễn mua hai quả dứa, Hàn Kinh Thần rất vui. Chú cậu nói mua là mua, chú hai còn tốt hơn dì hai, khi nào về nhất định sẽ có nhiều đồ ăn ngon.
Cố Tri Nam cố ý tụt lại phía sau vài bước, hạ giọng hỏi Hàn Kinh Thần: “Hàn Kinh Thần, có phải cậu có thành kiến với tôi?”
Rõ ràng lúc ở trong hang ổ của bọn buôn người, cả hai rất đoàn kết.
Cậu cho rằng sau khi hai người trở thành người một nhà sẽ rất đoàn kết, nhưng cậu sai rồi, đã nhiều ngày mà Hàn Kinh Thần vẫn phớt lờ cậu.
“Không có.”
Có vẻ như Hàn Kinh Thần không muốn nhắc tới chuyện này nên chạy nhanh hơn vài bước.
Mâu thuẫn giữa những đứa trẻ không thể giải thích được.
Hàn Cảnh Viễn sải bước đuổi theo, nghiêm túc nói: “Hàn Kinh Thần, con không lễ phép, chú nhỏ không làm gì sai, tại sao con lại làm thế?”
Hàn Kinh Thần tức giận mắng lại: “Rõ ràng nói sẽ làm anh em tốt, bây giờ cậu ấy lại là chú nhỏ của con, con còn lớn hơn cậu ấy một tháng. Sao con có thể chấp nhận được.”
Một hơi phát t.iết hết buồn bực ở trong lòng, Hàn Kinh Thần chạy nhanh như chớp.
Hóa ra cậu nhóc này để ý thân phận như vậy, lòng tự trọng bị tổn thương.
Cố Tri Nam muốn đuổi theo nhưng bị Hàn Cảnh Viễn giữ lại: “Đừng để ý đến nó, cứ để nó từ từ bình tĩnh lại.”
……
Về gần đến nhà mà bước chân của Hàn Kinh Thần cũng chưa dừng lại. Hàn Cảnh Viễn nói: “Con cứ chạy đi, trưa nay tự đến căn tin mua cơm.”
Hàn Kinh Thần nhớ lại đồ ăn ngon mà trưa hôm qua cậu bỏ lỡ, chỉ có thể quay đầu đi về nhà.
Đúng lúc Kiều Lan từ trên núi chạy xuống, nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn, cô ta cũng không kịp đi báo với tổng bộ: “Doanh trưởng Hàn, Tô Anh vì cứu cậu bé kia mà chạy vào bãi mìn, anh mau đi xem một chút.”
Giỏ rau trong tay Hàn Cảnh Viễn rơi xuống đất, tay anh lập tức run lên.
Bằng chút lý trí còn còn sót, anh chỉ vào Cố Tri Nam, cậu nhóc trầm ổn nhất trong bốn đứa: “Em hãy để ý ba đứa chúng nó. Không cho phép bốn đứa lên núi, anh đi tìm cô ấy. “
Sau khi hỏi rõ phương hướng, Hàn Cảnh Viễn chạy đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Khi anh ngửi thấy mùi máu tươi, tìm được Tô Anh vẫn nguyên vẹn thì th.ở d.ốc, trái tim đập loạn đã trở về vị trí cũ.