Kiều Cửu Hương khuyên không được, chỉ có thể dặn dò nói: “Vậy khi con lên núi đừng nói chuyện với Tô Anh.”
“Tại sao?”
Kiều Lan Lan sẽ không nghe lời dì của mình, nếu không nói chuyện thì cô ta dọn tới làm hàng xóm của cô để làm gì.
Kiều Cửu Hương hận rèn sắt không thành thép: “Hôm nay tất cả người trong khu đều bàn tán chuyện của hai nhà các con. Con nên tránh xa cô ta, đừng để người khác bàn tàn nói con còn nhớ thương Hàn Cảnh Viễn.”
Trong lòng Kiều Lan Lan cười nhạo, nhớ thương Hàn Cảnh Viễn là Thịnh Hồng Tuệ chứ không phải cô ta. Vừa rồi còn mượn cớ nhờ Hàn Cảnh Viễn bắt cá mà Tô Anh còn không tức giận, cô ta vô cùng ngạc nhiên vì điều đó.
Cuối cùng cũng có thể lên núi, người nhà khu đông và khu tây khá thoáng.
Người ở khu Đông đã ở được mấy năm nên đều biết nhau. Còn khu Tây chỉ có lác đác mười mấy hộ, Tô Anh và Kiều Lan Lan, Thịnh Hồng Tuệ có thể xem như nhóm người nhà đầu tiên ở khu tây.
Đường lên núi rất hẹp, người của khu đông và khu tây chen chúc một chỗ nên Tô Anh vô tình nghe được một bà thím khu đông khoảng bốn mươi tuổi đang nói xấu cô.
“Các người cứ chờ xem, tý nữa Kiều Lan Lan và Tô Anh lên núi chắc chắn sẽ đánh nhau.”
Có người không hiểu hỏi: “Tại sao?”
“À, vì đàn ông đó. Vốn dĩ chủ nhiệm Kiều giới thiệu doanh trưởng Hàn cho Kiều Lan Lan, giới thiệu lão Đinh cho Tô Anh. Kết quả thì sao, doanh trưởng Hàn bị Tô Anh quyến rũ, Kiều Lan Lan nuốt không trôi cục tức này nên dọn đến cạnh nhà của Hàn Cảnh Viễn, chính là muốn dằn mặt Tô Anh. Haizz, các người xem, Kiều Lan Lan đi cùng Tô Anh kìa. Kiểu này trên đường lên núi hai người chắc chắn sẽ cãi nhau.”
“Hay chúng ta qua khuyên họ một chút.” Phần lớn mọi người đều tốt nói.
“Khuyên cái gì mà khuyên, nếu Tô Anh cướp chồng của cô, cô có nghe người khác khuyên không?”
Mấy chị khi nãy còn muốn thuyết phục nghe thế thì bắt đầu do dự.
Người phụ nữ kia đắc ý nói: “Các người nên giữ chồng của mình cho chặct, đừng để bị con hồ ly tinh kia cướp mất.”
Kiều Lan Lan vô cùng khó chịu người đàn bà khua môi múa mép kia. Cô ta đi đến cạnh rồi ôm cánh tay của Tô Anh trước mấy chục con mắt đang xem náo nhiệt.
Cô ta thân mật nói: “Tô Anh, chị đi nhanh vậy làm gì, suýt nữa em không đuổi kịp rồi.”
Tô Anh quay lại nhìn người đàn bà vừa nói xấu cô rồi hỏi: “Cô biết người phụ nữ vừa nói chuyện à?”
Kiều Lan Lan không quay đầu lại mà cố ý lớn tiếng nói: “Không hắn là người nhà, chỉ là bảo mẫu của người quen mà thôi. Lên núi mà còn dẫn theo con của chủ nhà, không sợ nguy hiểm hay sao? Không biết cô chủ nhà nghĩ như thế nào mà tìm bảo mẫu không đáng tin cậy như vậy.”
Từ Phân Nguyệt tức muốn chết, cô ta không phải là bảo mẫu nên muốn tiến lên tranh luận với Kiều Lan Lan nhưng bị những người khác ngăn lại.
Cậu nhóc bên cạnh Từ Phân Nguyệt ngửa đầu nói: “Bà à, sau này đừng nói xấu người khác như vậy nữa, được không?”
Từ Phân Nguyệt đỏ mặt tía tai, cảm thấy hôm nay bản thân đã mất sạch mặt mũi.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết xấu hổ, ở bên ngoài mà còn nói to như vậy. Nhìn xem, hai người này mà ở một chỗ nhất định đấu nhau như gà chọi.”
……
Lúc hái vải, Kiều Lan Lan nói với Tô Anh, người phụ nữ lắm mồm ban nãy là Từ Phân Nguyệt, là dì của vợ doanh phó Tô.
“Chị ta không để mẹ chồng hay mẹ ruột đến chăm cháu mà gọi dì của chị ta tới. Dù sao đây cũng là người nhà trong khu.”
Kiều Lan Lan cũng không biết rõ lắm, chỉ biết vợ của doanh phó Tô là Thẩm Mỹ Tĩnh. Quan hệ của chị ta với cả nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều không tốt.
Nhưng quan hệ với người dì này lại rất tốt.
Bởi vì bị Từ Phân Nguyệt nhằm vào nên Tô Anh lập tức chú ý Từ Phân Nguyệt và đứa trẻ mà chị ta mang lên núi.
Kiều Lan Lan nói đứa trẻ này sáu tuổi, nhưng có thể bị suy dinh dưỡng nên nhìn nhỏ như mới bốn, năm tuổi.