Anh lúc này mới hiểu được, Tô Anh vừa rồi đốt than nướng cá, vì muốn bọn họ ăn cùng bánh bao.
Thật ra không cần phiền toái như vậy, có bánh bao ăn đã tốt lắm rồi.
Tô Anh nói: “Dì biết sáng nay dì lo lắng không chu toàn, để cả nhà đói bụng, đây là bồi thường, ngày mai các con đến căn tin mua đồ ăn sáng đi.”
Hàn Kinh Thần ăn bánh bao kẹp cá nướng c xuống bụng, cảm thấy mình còn có thể ăn thêm hai cái nữa, nhưng dì Hai chắc chắn sẽ không làm nữa.
Cậu lẩm bẩm: “Vậy con tình nguyện mỗi ngày ăn để dì đều áy náy với chúng con.”
Tô Anh: “Con nghĩ hay lắm, đúng rồi, hôm nay đến lượt con rửa bát, đúng không?”
Tối hôm qua cô dùng cách bốc thăm, sắp xếp thứ tự làm việc nhà.
Hàn Kinh Thần muốn chơi xấu, nhưng cậu không dám.
Nếu hôm nay cậu không rửa bát, buổi trưa dì hai có thể cho cậu đến căn tin mua đồ ăn.
“Nhưng con nói trước, trước kia con chưa rửa bát, nếu làm vỡ dì đừng trách con.”
“Không trách con.” Tô Anh nói: “Nhưng dì sẽ trừ tiền tiêu vặt của con.”
Hàn Kinh Thần:......
Dì Hai này nói được làm được, thế nhưng, cậu hỏi: “Con có cơ hội lấy được tiền tiêu vặt sao?”
Tô Anh nói: “Đương nhiên, có phạt thì có thưởng, dì hào phóng như vậy, mấy đứa đều có cơ hội lấy tiền tiêu vặt.”
Hàn Kinh Thần nghĩ lại chuyện ở Cung Ứng Xã, cậu không nghĩ Cố Tri Nam được mười lăm tệ tiền tiêu vặt, ngay cả Tinh Tinh và Xán Xán, mỗi đứa cũng được năm đồng.
Trước mắt chỉ có cậu nghèo nhất, cậu lo dì Hai là một người nói lời giữ lời, chưa bao giờ mềm lòng. Vì vậy, cậu không dám chơi xấu, nhanh nhẹn đi rửa bát.
Hàn Cảnh Viễn đứng ở cửa phòng bếp, tận mắt nhìn Hàn Kinh Thần rửa bát đũa sạch sẽ, nghe lời của Tô Anh xếp tất cả chúng vào trong tủ chén.
Anh khiếp sợ nửa ngày, nghĩ mãi không ra nói: “Trước kia, ở thành phố anh chưa từng nghĩ để cậu nhóc học làm việc nhà. Có lần nó không cẩn thận đập rơi mấy chục cái chén, bị đánh mấy trận cũng không chừa nên không bắt nó làm việc nhà nữa.”
Tô Anh không dám tin nhìn Hàn Cảnh Viễn: “Chuyện mấy năm trước?
Hàn Cảnh Viễn nói: “Năm kia và năm ngoái đều đã thử và thất bại.”
Tô Anh phân tích: “Thằng nhóc này rất khôn khéo, nhìn người ta ăn, em là người mới tới, ngay từ đầu định ra quy củ, nó sẽ tuân thủ. Tối qua nó còn không muốn làm việc nhà, sau khi ăn tôm nướng dứa thì đã thỏa hiệp. Anh xem đi, dưới tay em, nó không bật nổi đâu.”
Hàn Cảnh Viễn cảm thấy chuyện như vậy rất tốt.
Hôm nay anh có một ngày nghỉ, đề nghị: “Lâu lâu mới được nghỉ phép, mọi người chưa ra biển, lúc thủy triều xuống có thể nhặt được nhiều đồ tốt, anh dẫn em và bọn nhỏ đi biển nhé.”
Mấy đứa nhỏ đều muốn đi đuổi biển nên dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tô Anh.
Tô Anh cũng muốn đi nên nói: “Vậy được, chúng ta ra biển thôi.”
Mấy người đang muốn ra cửa thì nhân viên phục vụ và chủ nhiệm khu tới, thông báo cho mọi người, vải trên núi chín rồi. Bởi vì đỉnh núi này thuộc phạm vi quản lý của bộ đội. Tổ chức trong khu, xã phục vụ yêu cầu mỗi nhà một người lên núi hỗ trợ hái vải, lúc xuống núi một nhà được chia năm cân.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Tô Anh đương nhiên phải đi, cô không đi biển cùng mọi người nữa mà bảo Hàn Cảnh dẫn bốn đứa nhỏ đi.
“Anh nhớ mang theo tiền, buổi trưa mua đồ ăn về, nếu không đợi được em về thì mọi người tự nấu cơm ăn đi.”
Hàn Cảnh Viễn sợ Tô Anh ở trên núi gặp chuyện không may.
Anh nhắc nhở: “Em vừa tới nơi này còn chưa quen, trong núi có lợn rừng đấy. Chúng không giống lợn nhà đâu. Con nào cũng hung giữ. Mấy cái người trưởng thành cũng không thuần phục không được. Vì vậy em nhất định phải đi theo đại đội, không nên đi linh tinh.”
Tô Anh nghĩ thầm, có lợn rừng càng tốt, đến lúc đó giết lợn rừng, rồi nói lợn rừng đâm vào cây là có thịt để ăn.
Cô đến từ dị thế nên bọn lợn rừng này cũng không thể làm gì được cô.
“Được, gặp lợn rừng em sẽ leo lên cây, lợn rừng sẽ không làm gì được em.”