Chờ một chút, người đàn ông này bị đồn là lãnh đạm, nói không chừng lo lắng của cô là dư thừa.
Tô Anh cũng rất rối rắm.
Hàn Cảnh Viễn khóa trái cửa lại, nói: “Em buồn ngủ đến mắt cũng không mở ra được, kệ anh, mau đi ngủ đi. “
Thật sự không cần chờ anh sao? Trong đêm tối giọng của người đàn ông hơi khàn: “Anh tắm rửa xong sẽ đi ngủ, không cần chờ anh. “
Tô Anh nghĩ thầm anh còn rất chu đáo, vậy được rồi, nếu như anh không lãnh đạm, sau này có nhu cầu, cô nhất đinh sẽ phối hợp với anh.
Hàn Cảnh Viễn xoa gò má đang nóng lên, may mà Tô Anh không nhìn ra.
Lúc Hàn Cảnh Viễn lên giường, thật ra Tô Anh cũng biết, người đàn ông nhẹ nhẹ nhàng, cẩn thận nằm bên cạnh cô, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường chung gối. Đêm này, Hàn Cảnh Viễn cũng không làm phiền cô.
Tô Anh có hơi tiếc nuối, nhưng xin anh đừng mắc bệnh lãnh đạm, thời gian của hiệp nghị nuôi con còn rất dài, cô không thể ăn chay suốt được.
Cô nghe thấy hơi thở của Hàn Cảnh Viễn vẫn rối loạn.
Buổi sáng, lúc Hàn Cảnh Viễn lặng lẽ thức dậy, Tô Anh cũng tỉnh.
“Anh dậy sớm vậy? “Tô Anh dụi mắt hỏi.
Hàn Cảnh Viễn chống tay chuẩn bị xoay người, tư thế này vừa vặn có thể thấy rõ xương quai xanh trắng nõn trên cổ áo ngủ của Tô Anh. Huyết khí của anh đột ngột dâng lên, vội vàng quay đầu đi.
“Ừ, quen rồi, anh ra ngoài chạy bộ, tiện đường sẽ mua bữa sáng về. “
“Đừng mua bữa sáng, em tự làm, em muốn ăn bánh trứng gà và cháo khoai lang.”
Trứng gà và bột mì đều rất quý giá, nếu mọi người ăn mỗi bánh trứng gà thì sẽ tốn rất nhiều, chắc chắn sẽ không đủ.
Sau khi anh cưới cô vợ nhỏ này có lẽ không đủ sống qua ngày.
Nhưng vấn đề không lớn, cùng lắm thì tiết kiệm tiền, tiền trợ cấp ăn cơm của anh vẫn dùng đủ.
“Vậy được, hôm nay anh đặt cách cho bản thân không chạy bộ, giúp em làm điểm tâm nhé.”
“Cũng được.” Tô Anh rất thích có người hỗ trợ.
Lúc nhào bột, Tô Anh nhớ lại chuyện vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn tới tìm cô ngày hôm qua. Cô nghĩ, vẫn nên nói rõ ràng với người đàn ông này thì tốt hơn.
Nếu không lỡ giữa hai người xảy ra hiểu lầm, cái được không bù đắp đủ cho cái mất.
Cô nói: “Hôm qua lúc em mua thức ăn ở Cung Ứng Xã, thấy vợ cũ của anh, hình như cô ấy cố ý chờ em ở công ty cung cấp.”
Người trong khu nhà đều qua bên kia mua thức ăn, một ngày không đợi được ngày hôm sau cũng sẽ đợi được.
“Cô ấy nói gì với em? “Hàn Cảnh Viễn khẩn trương.
Tối hôm qua anh đã muốn hỏi, nhưng thấy Tô Anh quá mệt, hơn nữa cô cũng không nhắc tới, anh chỉ nghĩ hôm nay nghỉ phép có cả một ngày, khi nào tìm được cơ hội sẽ nói với cô.
Nhưng anh không ngờ Tô Anh chủ động nói với anh.
“Nói mấy chuyện vô nghĩa.”
“Em vẫn nên nói với anh.”
Tô Anh kể lại cuộc nói chuyện ngày hôm qua với Hàn Cảnh Viễn.
Cô khách quan phân tích nói: “Có lẽ cô ta hối hận, muốn tới xem vợ mới cưới của anh rồi so sánh với cô ta thế nào. Mà lúc nhìn thấy em, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi.”
Tô Anh muốn cười: “Cô ta bị em nói mấy câu đến sắp khóc rồi, em đoán kế tiếp cô ta còn muốn tìm anh.”
Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm, cô ta đã đến tìm rồi, nhưng anh sẽ không đi gặp.
Tô Anh thản nhiên thẳng thắn làm cho trong lòng anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút mất mát, vì sao mất mát anh còn chưa biết rõ ràng.
Anh nói: “Cô ta đi tìm chủ nhiệm Kiều, muốn gặp anh, anh từ chối.”
Tô Anh suy nghĩ một chút, cô bảo Cố Thành Phong cuối tuần tới đón con, Hàn Cảnh Viễn cũng không phản đối.
Nếu cô không cho đàn ông đi gặp vợ cũ, có vẻ keo kiệt.
Tô Anh cảm thấy thái độ vẫn phải làm, hào phóng nói: “Anh muốn gặp thì gặp, em không có ý kiến.”
“Không gặp.”
Hàn Cảnh Viễn rầu rĩ, rốt cục biết mất mát trong lòng từ đâu mà đến.
Chính ủy Quý còn nói anh phải ngủ trên băng ghế lạnh vài ngày, giường này cũng ngủ, nói cũng đã nói, điều này không giống với suy đoán của Quý chính ủy.