Đàn bà con gái đều yêu thích cái đẹp, nếu thầy Bàng mà là phụ nữ, cũng sẽ chọn doanh trưởng Hàn, anh đẹp trai biết bao.
Kiều Cửu Hương về nhà, tâm tình không tồi, Quý Bình Lương thấy có thịt kho tàu thì hỏi vợ có chuyện gì vui vậy.
Kiều Cửu Hương cố nhịn cười, nói: “Em ở nhà hàng gặp Kinh Thần, đứa trẻ đáng thương, không biết chọc giận Tô Anh thế nào mà cô ta lại không cho thằng bé cơm ăn cơm trưa. Thằng bé chỉ có thể đi ăn ở nhà hàng, buổi chiều anh về quân doanh, nhất định phải nói chuyện này cho Hàn Cảnh Viễn.”
Quý Bình Lương nghĩ thầm đây cũng có phải chuyện gì lớn đâu, chắc chắn là thằng bé muốn vậy thôi.
“Nhà người khác dạy dỗ con cái, anh nhúng tay vào không hay lắm đâu.”
Kiều Cửu Hương quăng chiếc đũa, nhìn người chồng của mình, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, nói chung là không vừa mắt.
“Em chưa nói dạy dỗ, cô ấy ngược đãi đứa trẻ, chúng ta thấy được không thể giả mù, dù sao cũng phải nói một tiếng cho chú hai của thằng bé biết.”
Quý Bình Lương cũng không thể chọc tức vợ mình: “Được được, anh nhật định sẽ nói cho Hàn Cảnh Viễn.”
Mãi cho đến buổi tối, Quý Bình Lương không thể không làm theo lời vợ. Anh ta gọi Hàn Cảnh Viễn từ sân tập qua.
“Chính ủy tìm tôi có việc gì?” Hàn Cảnh Viễn hỏi.
Quý Bình Lương cười khổ nói: “Tôi không phải oán trách gì cậu, là chị nhà một mực bắt tôi nói cho cậu.”
Vì cuộc hôn nhân của Hàn Cảnh Viễn và lão Đinh, Quý Bình Lương đã phải nằm trên ghế vài ngày qua, cái eo già của anh ta không thể chịu được nữa.
Hàn Cảnh Viễn cũng thấy có lỗi: “Chính ủy, anh nói đi.”
“Chị nhà hôm nay bắt gặp Kinh Thần một mình đi ăn ở nhà hàng.”
“Vậy sao?”
Hàn Cảnh Viễn bật cười, liền đem chuyện tối qua Hàn Kinh Thần bướng bỉnh với Tô Anh nói cho anh ta.
Nhà của Quý Bình Lương cũng có con trai, anh ta hiểu rõ việc một thiếu niên nổi loạn sẽ khó chịu như thế nào, anh ta tức giận nói: “Tên nhóc thối, bỏ đói thêm mấy hôm nữa đi.”
Dù sao anh cũng là người chuyển lời, nhưng mà còn có chuyện khác, vợ anh không dặn dò anh cũng muốn nhắc nhở Hàn Cảnh Viễn.
“Vợ trước của cậu tới đảo Nam rồi, còn nói chuyện với Tô Anh ở cửa Cung Tiêu Xã một lúc lâu. Sau đó cô ta còn đi tìm chị dâu cậu, nói muốn gặp cậu vì có chuyện quan trọng. Vợ tôi bảo tôi nhắc nhở cậu, vợ trước của cậu đang ở phòng trọ, nếu cậu đi gặp thì đừng để Tô Anh biết.”
Hàn Cảnh Viễn tức giận: “Không gặp.”
Nhà họ Hàn và nhà họ Đoạn đã không còn quan hệ gì nữa.
Quý Bình Lương cũng nghĩ chắc chắn Hàn Cảnh Viễn sẽ không đi gặp, dù sao vì vợ trước của anh mà Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh mới bị bọn buôn người bắt cóc.
Anh ta nói: “Nhưng mà chuyện vợ cũ của cậu tìm đến cậu, những người trong khu lắm mồm kia đều thấy được, chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi, cậu đã nghĩ nên giải thích với Tô Anh như thế nào chưa?”
Quý Bình Lương nghĩ, phụ nào nào mà không ghen, huống chi họ còn vừa mới lấy nhau, vợ cũ của chồng tới cửa khiêu khích. Anh ta còn đang nghĩ, Hàn Cảnh Viễn chắc chắn sẽ phải làm bạn với băng ghế lạnh mấy ngày.
Hàn Cảnh Viễn nhìn thời gian, nói: “Những tân binh bên kia gần luyện tập xong rồi, tôi về trước, ngày mai được nghĩ sau kết hôn.”
Một người nghỉ kết hôn ba ngày, đám cưới tập thể một ngày, hôm nay tăng ca thì ngày mai sẽ được nghỉ.
Quý Bình Lương nói: “Được được, nhưng nếu cậu về muộn như vậy sẽ bị nhốt bên ngoài, sao không để sáng mai rồi về sớm.”
Hàn Cảnh Viễn nghĩ đêm dài lắm mộng nói: “Buổi tối về vẫn hơn.”
Ban đêm có tiếng động nhỏ khiến Tô Anh tỉnh lại, là Hàn Cảnh Viễn về.
Đêm nay lại cúp điện, cô bật đèn pin ra mở cửa cho Hàn Cảnh Viễn, nửa đêm mới trở về, xem ra nhớ việc ngủ.
Nhưng cô rất buồn ngủ, không có tâm trạng để ý đến anh.
Nhưng nghe nói đàn ông rất cố chấp đối với chuyện này, nếu Hàn Cảnh Viễn kiên nhẫn nói đi nói lại, cô từ chối có thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh.