Đoạn Sở Hạ nghẹn lời, suy nghĩ một lát mới nói: “Đều là phụ nữ, tôi nhắc nhở cô một chút, Hàn Cảnh Viễn mắc bệnh lãnh đạm, cô nên tính toán sớm đi.”
Cô ta chạy hơn ngàn cây số đến đây chỉ để nói với cô rằng Hàn Cảnh Viễn lãnh đạm? Tô Anh đỡ lưng dưới và xoa xoa vài cái, sau đó quay lại với một lời châm chọc hào phóng.
“Thể lực của Hàn Cảnh Viễn thật tốt, buổi sáng nay tôi còn không dậy nổi, cô cố ý tìm đến tôi để tung tin đồn về chồng cũ của cô, tôi có thể hiểu thành cô không ăn được thịt nên chê thịt hôi phải không?”
Mặt Đoạn Sở Hạ đỏ bừng, cô gái này thật không biết xấu hổ, sao lại có thể nói chuyện phòng the giữa thanh thiên bạch nhật như thế.
“Tôi… Cô thật là không biết xấu hổ.”
Tô Anh nói: “Tôi thì sao chứ, cô mới không biết xấu hổ, cô trực tiếp tới tìm tôi để khiêu khích, còn mong tôi sẽ đối xử nhẹ nhàng với cô, cho cô mặt mũi à?”
Cũng chỉ là người cũ, nhưng cách tiếp cận của Cố Thành Phong dễ đối phó hơn nhiều.
Đoạn Sở Hạ không tin Tô Anh đã ngủ cùng Hàn Cảnh Viễn, Hàn Cảnh Viễn tính tình lãnh đạm, mặc dù thỏa thuận hôn nhân sáu năm, cô ta nhiều lần muốn gần gũi anh, nhưng anh đều bỏ đi trước khi cô ta kịp chạm vào góc quần áo của Hàn Cảnh Viễn
“Hàn Cảnh Viễn thật sự đã ngủ cùng cô?”
Tô Anh đảo mắt: “Cô nghĩ thế nào, cô hỏi thì tôi trả lời cô rồi, tin hay không thì tùy cô. Sao cô không tự đi hỏi Hàn Cảnh Viễn đi, hỏi vì sao không muốn chạm vào cô, nhưng lại nguyện ý ngủ với tôi?”
Đoạn Sở Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Cô thật không biết xấu hổ.”
Tô Anh: “Thật là buồn cười, là cô muốn hỏi, tôi trả lời. Giờ cô lại nói tôi không biết xấu hổ, rốt cuộc ai mới không cần mặt mũi đây, cô tự đi hỏi thử đi.”
……
Ở lại lâu như vậy, khi Tô Anh về, trong nhà đã được sửa xong lại.
Lão Đinh cũng đã dọn những viên gạch vỡ vào góc tường và quét sạch bụi.
Chả trách đàn ông càng lớn tuổi càng đáng tin cậy, hơn nữa anh ta còn rất cẩn thận, thậm chí còn giúp cô trông con ở nhà.
Tô Anh vội vàng nói lời cảm ơn: “Anh Đinh, thật sự làm phiền anh rồi.”
Đinh Sùng thật sự nể phục hai cô gái mà mình đã gặp trong buổi xem mắt, Tô Anh không biết xấu hổ là gì, còn Kiều Lan Lan thì không quan tâm những người phụ nữ trong khu nghĩ gì.
Chẳng những dọn đến kế bên nhà của Tô Anh, còn bảo anh ta đến giúp Tô Anh một tay.
Sau khi đã làm mọi việc xong xuôi, anh ta chào tạm biệt Tô Anh rồi về, sau này đều là hàng xóm rồi, không từ mà biệt thì không lễ phép. Tô Anh bảo anh ta ngồi đợi một chút.
Anh ta cũng chỉ có thể thoải mái nói: “Khung cửa này sắp làm xong rồi, cô treo một cái màn lên trước, mấy ngày nữa làm xong, tôi giúp cô lắp rèm.”
“Tốt quá, lại làm phiền anh Đinh rồi, anh và Lan Lan chuyển nhà cũng vội, không bằng buổi trưa qua nhà tôi ăn cơm đi.”
Đinh Sùng hơi ngại, buổi trưa Hàn Cảnh Viễn không có ở nhà, cô vừa vào nhà mới được ngày thứ hai đã mời đối tượng xem mắt cũ đến ăn cơm thì rất kỳ quái.
Anh ta nói: “Không được, Lan Lan đã nấu cơm ở nhà. Nãy có người đưa đồ tới, tôi hỏi mấy đứa trẻ yêu cầu như thế nào rồi sắp xếp.”
“Được, vậy lần sau lại mời hai người qua ăn cơm.”
Tiễn lão Đinh đi, Tô Anh dựa theo công thức rồi nấu cơm.
Nguyên chủ trước kia là đi theo ông ngoại và bố học y, sau khi bố cô ấy chết thì từ bỏ nghề y rồi đến học việc trong bếp của khách sạn Hữu Nghị, bếp trưởng già không dạy cô và coi cô như một máy cắt rau.
Trong vài năm qua, cô đã hoàn thiện kỹ năng dùng dao của mình, Cố Tri Nam còn nói cô nấu ăn thực sự rất ngon.
Ở dị thế, nguyên liệu nấu ăn đều quá kém nhưng trình độ nấu ăn của Tô Anh cũng không tới nỗi nào, dựa theo công thức lúc trước học được ở dị thế, làm theo chắc cũng không khó ăn.
Cô nấu một nồi cơm, thái cá đuôi gai thành từng miếng nhỏ. Cá đuôi gai tươi rất ngon, cá thát lát không có xương.