Cố Tri Nam, Tinh Tinh và Xán Xán nhanh chóng đi tìm bàn chải đánh răng và khăn mặt của mình.
Lúc mua, cô cố ý mua cho người lớn, trẻ nhỏ mỗi người một bộ, thành ra sáu bộ gồm chậu lớn, chậu nhỏ. Nhân viên bán hàng của siêu thị đều ngạc nhiên, quay lưng thì trào phúng Tô Anh tiêu tiền lung tung.
Nhưng chúng không phải anh chị em ruột, cô muốn nam và nữ dùng đồ riêng biệt nên dứt khoát mỗi người một bộ, tránh việc người tắm trước đánh nhau người tắm sau.
Chỉ có Hàn Kinh Thần nhất định làm ngược lại: “Vậy nếu con làm quá mười phút thì sao?”
Tô Anh cười: “Vậy ngày mai con không được ăn cơm dì nấu, dì có thể cho con tiền, con tự ra ngoài mua đồ ăn.”
Cố Tri Nam tốt bụng nhắc nhở Hàn Kinh Thần: “Chị tôi nấu cơm rất ngon, cậu mau tắm đi.”
Hàn Kinh Thần nổi loạn, muốn đối nghịch: “Hai người làm cục cưng ngoan đi, mặc kệ tôi.”
Hàn Hâm Tinh thấy anh trai lại giận dỗi thì nói: “Anh trai, anh không nghe lời thì phải chịu thiệt, ông nội nói, trẻ con phải nghe lời người lớn mới là đứa trẻ ngoan.”
Hàn Kinh Thần lại xù lông: “Không nghe, ngày mai con tự đi ăn, chú Hai cho con phiếu lương thực và tiền.”
Hàn Cảnh Viễn nhíu mày, tính cách này của Kinh Thần, nếu là anh và anh trai khi còn bé chắc chắn sẽ bị bố đánh không rời khỏi giường. Nhưng bây giờ không nên đánh trẻ nhỏ, hơn nữa đây còn là đứa nhỏ mồ côi, không có ba mẹ, phải ở nhà chú hai nên trong lòng vốn mẫn cảm.
Anh vẫn nên vui vẻ giảng đạo lý cho cậu bé thì hơn.
Hàn Cảnh Viễn nói: “Hàn Kinh Thần, con biết lễ phép không, lễ phép của con đâu rồi, cãi lời thím hai rất không tốt, phải không?”
Tô Anh cũng không tức giận, trong mắt cô, Hàn Kinh Thần không khó quản, cô cho thằng bé phiếu lương thực và tiền ăn một ngày.
“Được, vậy con đi nhà ăn đi, ngày mai như nào đều là do lựa chọn hôm nay của con, không được hối hận.”
“Con sẽ không hối hận.”
Hàn Kinh Thần nghĩ, như vậy có thể ăn ngon bao nhiêu. Cậu chưa từng thử nhà hàng khách sạn Hữu Nghị, nhưng đồ ăn ở Phúc Thụy Lâu làm còn ngon hơn…
Buổi tối không có điện nên trời tối om, mọi người chỉ có thể đi ngủ sớm. Tô Anh nhớ tới một chuyện, cô nói với Hàn Cảnh Viễn: “Hôm qua Cố Thành Phong gọi điện thoại đến phòng trọ, nói cuối tuần muốn đón Tri Nam và Xán Xán đến chỗ anh ta ở một ngày, bảo em hỏi ý kiến của anh, anh đồng ý thì anh ta mới tới đón.”
Lúc trước Tô Anh và Cố Thành Phong đã nói chuyện, mỗi tuần anh ta có thể gặp mấy đứa nhỏ một lần.
Cố Thành Phong nói, tốt nhất nên hỏi ý kiến Hàn Cảnh Viễn, anh ta không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ.
Tô Anh cảm thấy Cố Thành Phong suy nghĩ rất chu đáo, muốn trưng cầu ý kiến của Hàn Cảnh Viễn.
Thỏa thuận hôn nhân nuôi con, phải tôn trọng nhau mới có thể lâu dài.
Hàn Cảnh Viễn đang rót nước tắm cho hai cô bé, bàn tay bưng chậu tắm run lên, nước b.ắ.n ra một chút.
Tô Anh nhận ra cảm xúc của anh đang dao động, hỏi: “Anh không đồng ý à? Vây em sẽ nói với Cố Thành Phong.”
Cố Xán Xán cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Cảnh Viễn, cô bé rất muốn đi gặp bố Cố mà cô bé mới chỉ nhìn thấy trong ảnh, nhưng lại sợ ba mới mất hứng.
“Bố. Bố không thích con đi thăm bố cũ thì con không đi, bố đừng giận, được không?”
Hàn Cảnh Viễn đặt nước xuống rồi cười nói: “Không sao, tuần sau các con đi đi, lát nữa bố sẽ đi đón con và cậu.”
Cố Tri Nam lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu cũng muốn đi gặp anh ruột, lại sợ anh rể mới buồn nên không dám nhắc tới.
Chồng mới của chị dâu không có phản đối, ấn tượng của cậu đối với người anh rể này tốt hơn một chút.
Giường không đủ chỗ, buổi tối Tô Anh và hai con gái ngủ ở phòng phía tây, hai cậu bé ngủ ở phòng phía đông, Hàn Cảnh Viễn dùng bốn cái băng ghế xếp lại một chỗ, ngủ tạm một đêm ở phòng chính.
Quân nhân kết hôn, đơn vị cho nghỉ ba ngày, doanh trại của Hàn Cảnh Viễn thì đặc biệt hơn, sáng sớm đã phải về đơn vị.