Sau khi lau cồn khử trùng trên trán, Ngô Vân Châu nghiến răng chịu đựng và nói một cách đau khổ: “Đừng nói nữa sử trưởng, tôi muốn tới can ngăn họ, nhưng họ không nghe. Cuối cùng tôi bị cuốn vào và bị đánh nhiều nhất. Hãy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tôi đi. Đã không phải người giàu, mặt mũi còn bị bầm dập, không toàn diện thì còn có thể tìm được bạn đời sao?”
Sử trưởng phì cười, quả thật những người trẻ tuổi trong viện thực sự không giỏi đối phó với bố mẹ.
Ông ấy sắp xếp Tô Anh cùng Ngô Vân Châu đi một chuyến nữa: “Tiểu Tô cùng Tiểu Châu lại đi xem một chút, xem có thể hòa giải tại chỗ không, cũng đừng để cho họ gây sự. Nhưng nếu họ vẫn như vậy thì chúng ta sẽ bắt tất cả và nhốt họ lại. Qua mấy ngày thì ắt sẽ phải thành thật thôi.”
“Đúng.”
...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây