Niên Đại 70: Bị Nghe Tiếng Lòng Tặng Kèm Hiệp Nghị Nuôi Con

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Cố Tri Nam còn thông minh hơn anh trai nó, thích vùi đầu vào những nghiên cứu nhỏ.

Tô Anh sảng khoái đưa mười lăm đồng cho cậu.

Hiện tại hoa quả đường bán hai tệ một viên, kem thì năm tệ, sách thiếu nhi mới ba tệ năm một quyển. Đối với trẻ con, mười lăm tệ chính là khoản tiền vô cùng lớn!

Mua được đồ mình cần, lại tiết kiệm một số tiền tiêu vặt lớn, Cố Tri Nam và Tinh Tinh, Xán Xán đều cảm thấy rất vui.

Hôm nay chỉ có Hàn Kinh Thần không nhận được tiền tiêu vặt.

Nhìn các anh em vui vẻ như vậy, cậu hỏi: “Dì hai, sao dì không dùng tiền của dì làm tiêu chuẩn?”

Dì hai mua cho mình một cái đồng hồ cũng phải hơn một trăm tệ.

Tô Anh nói: “Con không thể so sánh với dì. Hôm nay dì kết hôn đấy. Sau này đến lượt con kết hôn, con cho vợ con một ngàn dì cũng mặc kệ.”

Cậu bé đỏ mặt nói: “Con không cưới vợ.”

Tô Anh: “Ha ha, Hàn Kinh Thần, mười năm sau con nhất định sẽ mất mặt.”

Hàn Cảnh Viễn ở một bên nhìn mà trong lòng ấm áp.

Từ khi anh chị dâu qua đời, đã lâu rồi Kinh Thần và Tinh Tinh không có sức sống như vậy.

Một nhà sáu người mua đồ xong về đến nhà thì trời cũng tối, buổi tối họ đến căn tin bộ đội ăn cơm. Nhà họ vẫn là tiêu điểm trong đám người như cũ.

Thính lực của Tô Anh nhạy bén hơn người ở đây một chút, lúc ở cửa sổ mua cơm, cô nghe được mấy người nhà đại thẩm bên cạnh đang thì thì thầm bàn luận.

“Thấy không, chính là tiểu yêu tinh kia, cướp cháu rể mà chủ nhiệm Kiều coi trọng.”

“Kiều Lan Lan thật đáng thương, vốn muốn gả cho doanh trưởng Hản, kết quả chỉ có thể ủy khuất gả cho lão Đinh.”

“Hai người đừng nói lung tung, tôi thấy hôm nay trong hôn lễ tập thể, Lan Lan rất hài lòng với lão Đinh.”

“Cái gì chứ, chính miệng chủ nhiệm Kiều nói với tôi, Lan Lan uất ức như thế nào, còn nói Tô Anh cướp đối tượng xem mắt của con bé.”

“Thật hay giả vậy?”

“Dù sao chủ nhiệm Kiều cũng nói như vậy.”

“Bà xem, tính tình Lan Lan nóng nảy, nhất định sẽ nhằm vào tiểu yêu tinh Tô Anh, sau này mọi người ở đây sẽ có nhiều chuyện để xem.”

Buổi tối về đến nhà, Hàn Cảnh Viễn nói với Tô Anh: “Khu đông có mấy thím nhiều chuyện, các thím có quan hệ tốt với Kiều Cửu Hương, họ đều nghe tin đồn mới nói như vậy, em đừng để ở trong lòng.”

Tô Anh nói: “Anh cũng nghe thấy à?”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: “Lát nữa anh sẽ nói với lão Quý, bảo anh ấy nói với chủ nhiệm Kiều đừng bịa đặt lung tung.”

Tô Anh nghĩ đến vết xước trên cổ chính ủy Quý, lắc đầu nói: “Quên đi, nói xong thì chính ủy Quý về nhà bị giáo huấn ngay, đừng làm khó anh ấy, tự em có thể xử lý tốt.”

Đang nói chuyện, trong phòng chợt tối đen, Hàn Cảnh Viễn đứng trước cửa nhìn ra ngoài, bên phía đông vẫn sáng đèn mà bên phía tây lại mất điện.

Anh về phòng tìm nến và đèn pin đi ra, nói: “Máy biến áp của khu tây bên này máy không ổn định.”

Ở dị thế, chỉ có căn cứ mới được cung cấp điện. Mỗi lần bọn họ ra ngoài săn bắn đều đi mất mười ngày đến nửa tháng nên họ có thể làm mọi chuyện ở trong bóng tối. Tô Anh đã tập thành thói quen.

Nhưng mấy đứa nhỏ không như vậy, Hàn Hâm Tinh hét lớn: “Mẹ, con sợ lắm, mẹ mau ôm con.”

Sau đó cô bé chạy đến bên cạnh Tô Anh. Tô Anh bế cô bé lên rồi vạch trần: “Thực ra con muốn được ôm phải không?”

Hàn Hâm Tinh cười ha ha, cọ cọ vào cổ Tô Anh: “Mẹ thơm quá, do mẹ thơm quá.”

Hàn Kinh Thần lại thở dài, nói nhỏ: “Con nhóc không có lương tâm, chúng ta có mẹ.”

Hàn Hâm Tinh giả vở không nghe thấy anh trai oán giận.

Tô Anh chưa từng gặp mẹ, nhưng cô ở dị thế có một người cha nuôi và mẹ nuôi. Có thể lớn lên cùng cha mẹ nuôi, đối với cô và Tinh Tinh đều là chuyện xa xỉ.

Vì vậy cô cũng không ngại chuyện Tinh Tinh gọi cô là mẹ, sau khi đứa nhỏ lớn lên có lẽ sẽ đổi xưng hô, gọi cô là thím Hai.

Cô đặt Tinh Tinh xuống, đi vào bếp đun nước nóng: “Cho mấy đứa mỗi người mười phút đánh răng, rửa mặt, chải đầu rồi lên giường ngủ, không thành vấn đề chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)