Nhân viên phục vụ hỏi Tô Anh có muốn đổi nhà không: “Kiều Lan Lan nói muốn đổi với cô, cô muốn đổi đến khu Đông không?”
Tô Anh cười nói: “Không đổi, chúng tôi chấp hành sự sắp xếp của xã, khu Tây cũng rất tốt.”
“Vậy được, cảm ơn mọi người đã thông cảm.”
Khu Tây thuộc khu mới xây, còn trống rất nhiều phòng. Tô Anh được phân đến căn hộ chưa từng có người ở, ba gian nhà ngói, trước sau đều có sân, hơn nữa phía sau sân còn là rừng trúc, thỉnh thoảng có thể mơ hồ nghe được xào xạc của chúng.
Tuy nhà hơi nhỏ một chút, nhưng môi trường ở đây lại tốt hơn khu Đông.
Tô Anh thích nơi này, nó không chỉ tốt hơn ký túc xá pháo đài ngầm nhỏ hẹp của dị giới mà đây còn là nhà riêng của cô.
Cô không thể hài lòng hơn nữa.
Đồ dùng Hàn Cảnh Viễn đặt trước cũng đã tới, hai cái giường, một cái bàn vuông, bốn cái ghế đẩu, một cái sô pha bằng gỗ, còn có một ít rổ và chậu rửa mặt, bàn học.
Anh hỏi Tô Anh sắp xếp phòng như thế nào.
Tổng cộng ba gian nhà ngói, đồ đạc để ở gian cạnh, gian giữa để sinh hoạt. Nhưng Tô Anh chia gian này thành hai gian đủ để ngủ, vừa vặn cho nam và nữ một gian, còn một gian chính là phòng ngủ của cô và Hàn Cảnh Viễn.
Tô Anh chỉ vào gian phía đông nói: “Gian này ánh sáng tương đối tốt, còn cách xa một chút. Chúng ta chia làm hai gian, đặt bàn học và giường vẫn còn thừa chỗ, cho bốn đứa nhỏ ở đây.”
Cô quay đầu hỏi bốn đứa nhỏ: “Sắp xếp như vậy có được không?”
Tinh Tinh và Xán Xán nói: “Chúng con không ngủ giường tầng đâu, chúng con muốn một chiếc giường lớn để ngủ cùng nhau.”
“Được.”
Tô Anh hỏi hai đứa nhóc: “Hai đứa đã thương lượng xong chưa, giường lớn hay giường tầng.”
Cố Tri Nam nhìn Hàn Kinh Thần đã mấy ngày không nói gì, cậu cũng không biết Hàn Kinh Thần tức giận vì cái gì.
Nhưng chắc Hàn Kinh Thần không muốn ngủ giường tầng.
Cậu bé nói: “Chị, chúng em muốn hai cái giường nhỏ một mét hai được không, giường tầng lên xuống không tiện lắm.”
“Cũng được, vậy bàn học của hai người phải để cùng một chỗ rồi.”
“Không thành vấn đề, con có thể ra nhà chính làm bài tập.” Hàn Kinh Thần vội vàng nói.
“Được, vậy cần hai cái giường nhỏ.”
Sau khi phân chia xong, Tô Anh nhìn đồ dùng hiện có, trước mắt có hai cái giường gỗ dài một mét năm.
Cô suy nghĩ một chút, nói với Hàn Cảnh Viễn: “Anh đặt hai cái giường dài một mét năm, hai con gái ngủ sẽ không có vấn đề gì. Em cũng nhỏ người, hai chúng ta chen chúc cũng không sao. Giờ bổ sung thêm hai cái giường nhỏ một mét hai là được, giường bây giờ cũng không cần sửa nữa, anh xem.”
Hàn Cảnh Viễn lảo đảo. Vốn anh còn suy nghĩ muốn cho phòng phía tây cách gian giữa một chút, mỗi người ngủ một gian, cũng sợ có người biết hai người ở riêng, buổi tối anh ngủ dưới đất cũng được.
Nhưng bây giờ lại có giường ngủ, lại còn ngủ chung một cái giường.
Trong lòng Hàn Cảnh Viễn như bị kiến cắn, vừa tê vừa ngứa.
“Em không ngại là được, anh không có ý kiến.”
Tô Anh nói: “Em không ngại, vậy cứ sắp xếp như vậy đi, bây giờ anh đi đặt giường luôn không?”
Hàn Cảnh Viễn dứt khoát nói: “Hay là cùng đi đi, em xem còn muốn mua thêm cái gì, buổi chiều chúng ta cùng đi.”
Tô Anh nghĩ cũng được, hôm nay kết hôn, tặng cho bốn đứa con mỗi người một món quà đi.
Cô nghĩ, sau đó nói: “Mấy đứa muốn mua cái gì thì hôm nay chị sẽ mua cho. Hết hôm nay thì chị không hào phóng như vậy nữa đâu.”
Ngay cả Hàn Kinh Thần cũng phấn chấn lên: “Vậy con muốn giày đá bóng, được không?
“Được.”
“Đắt lắm đấy, cần ba mươi tệ đấy.”
Hàn Kinh Thần không tin dì mới sẽ mua cho cậu.
Tuy Tô Anh rằng tiết kiệm tiền, nhưng cô thích tiêu tiền hơn, bởi vì ở dị giới không biết lúc nào sẽ chết. Có thể hưởng thụ thì họ sẽ tận dụng thời gian hưởng thụ.
Cô nói: “Chú hai của con vốn muốn mua cho dì ba món đắt tiền. Dì thấy hay chúng ta dùng số tiền này mua cho mỗi người một món ưa thích, như vậy tất cả mọi người vui vẻ, mấy đứa cảm thấy thế nào?”