Tô Anh vội nói: “Không có gì không ổn, em cảm thấy hôm nay anh còn đẹp trai hơn mấy ngày trước. Hình như anh cao hơn một chút thì phải, mà ở tuổi này cao thêm không dễ.”
Mặt Hàn Cảnh Viễn càng đỏ hơn: “Hôm nay tổ chức hôn lễ nên anh mang giày da, giày da đều có đệm lót làm cao hơn một chút, không phải ảo giác của em.”
Tô Anh nói: “Em đã nói rồi, cảm giác của em không sai mà. Nhưng anh cắt tóc rồi nhìn đẹp hơn. Bình thường tóc dài khó coi quá, che hết mặt.”
Hàn Cảnh Viễn: “Đúng rồi, anh cũng không để ý lắm, lúc đi xem mắt với em là sau khi làm nhiệm vụ nửa năm, chưa kịp đi cắt tóc.”
Hàn Kinh Thần ở bên cạnh sốt ruột lắc đầu: “Hai người có để yên hay không, đều là kết hôn lần hai, ít khách sáo một chút được không, xe đều đang chờ.”
Tô Anh nói: “Mặc dù là tái hôn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, dì thích khen chồng dì, nhóc con quản được sao?”
Hàn Kinh Thần xem thường vị dì hai mới này, nhìn đi, mới kết hôn đã lộ bản tính, không dỗ trẻ con.
Dì hai cũ của cậu ít nhất còn giả bộ trước mặt chú hai, còn dì hai mới này thì không thèm giả bộ.
Sau này chắc chắn rất khó ở chung? Nhưng nhìn Tinh Tinh vui vẻ như vậy, có Cố Tri Nam và Xán Xán ở chung rất tốt, cậu không nói gì nữa.
Hôn lễ tập thể, bộ đội sắp xếp xe đến đón từng đôi vợ chồng mới đến lễ đường lớn.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn dẫn bốn đứa nhỏ, từ người lớn đến trẻ con, nhan sắc của người nhà này đều vượt qua giá trị trung bình, khiến nhiều người đi đường đều quay đầu lại.
Lần này tổng cộng có mười hai cặp vợ chồng mới, chỉ có Tô Anh và Kiều Lan Lan là tái hôn, mười cặp còn lại đều là kết hôn lần đầu tiên.
Vốn dĩ chủ trì hôn lễ là Kiều Cửu Hương, nhưng sáng nay lại thay đổi thành chủ nhiệm Kim, lý do là chủ nhiệm Kiều phát bệnh không thể tới.
Tô Anh nghĩ thầm, chắc Kiều Cửu Hương biết Kiều Lan Lan và lão Đinh lấy nhau nên tức giận không muốn tới.
Trời nóng như vậy, bộ quân trang của người làm chứng là chính ủy Quý vẫn cài kín nút trên cùng.
Tô Anh tinh mắt nhìn thấy trên cổ Quý Bình Lương có mấy vết đỏ mới, đoán chừng là sáng sớm bị chủ nhiệm Kiều cào.
Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, Kiều Lan Lan bớt chút thời gian chạy đến trước mặt Tô Anh, nói vài câu xin lỗi với cô.
“Dì tôi vốn sắp xếp đội trưởng Hàn tới khu nhà phía đông, sáng nay tạm thời đổi sang khu Tây. Nhà ở khu Tây hơi nhỏ một chút, hơn nữa đồ dùng trong nhà cũng không đầy đủ, thật sự xin lỗi, lát nữa tôi đổi với cô.”
Tô Anh đối với chỗ ở không có yêu cầu gì, cô nói: “Không cần đổi, người nhà cô sau khi biết chuyện thì không làm loạn sao?”
Kiều Lan Lan cười ha hả, trong tiếng cười đều là khinh miệt: “Biết tôi gả cho bộ trưởng bộ hậu cần, hơn nữa tôi gửi tám trăm tệ tiền sính lễ, bọn họ vui vẻ còn không kịp, còn khuyên dì tôi đừng phá hỏng hôn sự của tôi.”
Kiều Cửu Hương cũng không hoàn toàn muốn tốt cho cô ta, chỉ là muốn dùng cô ta để kết thân với nhà họ Hàn rồi giúp đỡ cho con trai của mình mà thôi.
Nếu như cô ta thật sự gả cho Hàn Cảnh Viễn, cho dù nhà họ Hàn không làm gif, chỉ cần có mối quan hệ thông gia này cũng đủ để dì của cô ta kiếm được không ít chỗ tốt.
Cho nên Kiều Lan Lan gạt Kiều Cửu Hương rồi gả cho lão Đinh, cô ta cũng chỉ áy náy trong chốc lát mà thôi.
Hôn lễ tập thể kết thúc, người nhà quân nhân đủ điều kiện chia phòng đều đi cùng người phục vụ nhận chìa khóa.
Đến lúc lấy chìa khóa, Tô Anh cũng không nhìn thấy Kiều Cửu Hương.
Có lẽ cô ta đang rất xấu hổ.
Tuy cô ta không thổi phồng hôn sự của cháu gái mình, nhưng cô ta từng khoe khoang ở trước mặt mấy đồng nghiệp rằng cháu gái mình chuẩn bị gả cho người trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất quân khu - Hàn Cảnh Viễn.
Hiện tại cô ta lại gả cho lão Đinh, mà người cô ta khinh thường là Tô Anh lại trở thành vợ của Hàn Cảnh Viễn. Mớit sáng sớm biết được tin này, cô ta tức suýt chết.