“Nói xong không cho anh ta cơ hội phản bác, trực tiếp đẩy anh ta xuống biển, nhưng mà tôi tranh thủ thời gian, sẽ không thật sự để cho anh ta chết đuối, mọi người nói xem, tôi không nên dạy cho anh ta một bài học sao?”
Văn phòng lặng ngắt như tờ, tách trà lớn trong tay Hứa Càng Chu rớt trên mặt đất, vội vàng nhân lúc khom lưng cúi đầu xuống nhặt tách trà, khép lại quai hàm vì quá kinh ngạc.
Sử trưởng Tề dời ánh mắt đi vờ như không có chuyện gì, lại ngượng ngùng nhìn cô gái trẻ đối diện mình, sống bao nhiêu năm nay, cái bản mặt già này của ông ở trước mặt cô gái trẻ, căn bản là không nặng ký lắm.
Khó trách người nhà trong viện ngoại trừ sau lưng nói thầm, không ai dám đối đầu trực diện với Tô Anh, thể lực cùng với trí nhớ, còn có mặt mũi, đều bị cô nghiền nát tất cả.
Da mặt dày nhất cả nhà thuộc viện, thế nhưng lại phóng khoáng đến mức cái mặt già này còn không nhịn nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây