Quần áo của hai người đều bị nhăn rúm hết, bím tóc đen dày của Tô Anh rơi xuống vài sợi tóc mai, vén qua bên mái, theo động tác há miệng ăn cháo gặm bánh bao của cô, vài lần suýt chút nữa là nghẹn cả bánh bao ở trong miệng.
Ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn dừng lại vài lần, rốt cuộc cũng không nhịn được, dưới những cái nhìn chăm chú của vài vị lãnh đạo, đưa tay vén những sợi tóc kia ra sau tai của Tô Anh.
Anh bỏ tay về, dường như không có việc gì: “Lãnh đạo, vậy tôi hội báo rồi tan làm.”
Tô Anh vừa nghe hội báo công tác, lại không giống như quân nhân tu dưỡng chuyên nghiệp như bọn họ mà lập tức bỏ đồ ăn ra, mà là tư duy logic của dị thế, cũng không có việc gì, lấp đầy bụng trước đã, ai biết khi nào lại được ăn tiếp.
Tốc độ nuốt của cô tăng lên, vừa nhai vừa nuốt nửa chiếc bánh bao nhỏ trong tay, lại không ngừng quan sát biểu cảm của vài vị lãnh đạo kia, chuẩn bị trả lời vấn đề bất kỳ lúc nào, chỉ là bánh bao quá khô, khiến cô bị nghẹn đến mức phải đấm xuống ngực vài lần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây