Hàn Cảnh Viễn trong lòng băn khoăn.
“Trên người tôi chỉ còn hai mươi tệ thôi.” Tô Anh nói, không phải cô không muốn mua chút đồ, mà vì cô không tiền.
Hàn Cảnh Viễn ngây ra một lúc, sau đó đỏ mặt, đưa Tô Anh một cuốn sổ tiết kiệm: “Cô cầm thứ này đi, vốn dĩ nên đưa cho cô từ lâu.”
Tô Anh mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem, trên đó là tận một nghìn một trăm nhân dân tệ, dựa theo mức tiêu thụ hiện tại, đây là một số tiền rất lớn.
Cô giật mình hỏi: “Cho tôi sao?”
Hàn Cảnh Viễn cười: “Đúng vậy, cô muốn tiêu như thế nào thì cứ tiêu đi, nhưng mà trước mắt đây là số tiền tiết kiệm mà tôi tích góp được .”
Tô Anh kinh ngạc nói: “Anh làm sao có thể tiết kiệm được số tiền này, trước kia không phải là anh đưa hết tiền sinh hoạt cho người vợ trước sao?”
Hàn Cảnh Viễn thấp giọng giải thích: “Trước khi chúng ta thỏa thuận hôn nhân, mỗi tháng tôi đều giao một nửa số tiền trợ cấp cho vợ cũ, một nữa số tiền còn lại đều giữ lại tiết kiệm.”
Tô Anh không nhịn được hỏi: “Anh gửi cho cô ấy có một nửa, vì sao lại cho tôi tận tám mươi tệ?”
Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt, không biết nên giải thích như thế nào, nhìn đến mấy đứa trẻ đang cùng nhau ríu rít nói chuyện phiếm, vội nói: “Bởi vì hiện tại cần phải nuôi bốn đứa trẻ.”
Tô Anh cũng thầm nghĩ như vậy, Hàn Cảnh Viễn chẳng những là một người đàn ông thành thật, anh còn là một người đàn ông tốt, trung thực và có trách nhiệm.
Có tiền, quả thật cũng muốn mua thêm một ít đồ sinh hoạt, nhưng mà bây giờ đang ở phòng trọ, mua rồi cũng không có chỗ để.
Cô đem cất cuốn sổ tiết kiệm, nói: “Chi tiêu vài ngày thôi, chờ đến khi chia nhà sau hôn lễ thì hãy dùng số tiền này để mua.”
“Cũng được.”
Mấy ngày tiếp theo, Hàn Cảnh Viễn ở trong quân doanh, Tô Anh và bốn đứa trẻ ở phòng trọ, hàng ngày đều đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, trước hôn lễ một ngày, các chị em trong cơ quan quân sự và người nhà tham gia đám cưới tập thể đều thống nhất mặc những bộ quân phục chỉnh tề, ai cũng đều rất xinh đẹp.
Hàn Cảnh Viễn đã sửa sang chỉnh tề chỉ chờ đến hôn lễ này.
Anh tắm rồi cạo râu, trên người còn có mùi hương bồ kết nhàn nhạt.
Tô Anh càng nhìn càng thích mắt, thỏa thuận hôn nhân này không hề thua lỗ.
Hàn Cảnh Viễn bị Tô Anh nhìn đến ngượng ngùng, nghĩ thầm hôn lễ tập thể hôm nay, anh sẽ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong hôn lễ này.
Anh đỏ mặt, cúi đầu nhìn bản thân mình một chút, hỏi: “Tôi có gì không ổn sao?”