Giọng điệu ái muội này khiến Kiều Cửu Hương đứng ngồi không yên, còn chưa kết hôn lại tán tỉnh nhau như vậy, cứ chờ xem.
Chờ hôn lễ tập thể xong xuôi rồi, hãy để lão Đinh dạy cô các quy tắc làm con dâu!
Kiều Cửu Hương tức giận đến mức quên mua thức ăn mà cứ thế về nhà. Quý Bình Lương ở nhà được nửa giờ, thấy nồi và bếp nguội lạnh, hỏi: “Tối nay ăn món gì đây?”
Kiều Cửu Hương tức giận: “Ăn ăn ăn, anh chỉ biết ăn, em bị Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn chọc cho tức chết rồi.”
Quý Bình Lương có tật giật mình: “Làm sao vậy?”
“Hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh, thật không biết kiểm điểm, may là Lan Lan có thể kiềm chế đàn ông. Sau khi hai người kết hôn rồi, em xem Hàn Cảnh Viễn sẽ thể hiện trước mặt em như thế nào.”
Quý Bình Lương chột dạ nói: “Anh nhớ ra rồi, lão Từ tìm anh có việc, anh phải về doanh trại, em cứ ăn cơm trước đi.”
“Anh chạy cái gì, em còn chưa có nói xong đâu, anh tìm lão Đinh nói chuyện đi, đàn ông phải có khí thế, bảo anh ta sau khi kết hôn hãy quản vợ mình thật tốt.”
Quý Bình Lương đáp lấy lệ: “Được được, anh nhất định sẽ nói với anh ta.”
Sắp chết mất rồi, Quý Bình Lương cảm thấy anh phải đi đào cái hố rồi tự chôn mình thôi.
……
Ngày hôm sau, Tô Anh vài Hàn Cảnh Viễn đến Cục Dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Đó là một tờ giấy có đóng dấu đỏ, với tờ giấy này, họ đã trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp.
Hàn Cảnh Viễn thấy trước cửa Cục Dân Chính có một tiệm chụp ảnh, trong lòng khẽ động, muốn đi vào chụp một tấm ảnh cưới để gửi cho lão gia.
Nhưng mà anh không biết Tô Anh có đồng ý hay không.
Suy cho cùng, hai người kết hôn chỉ là thỏa thuận cùng nhau nuôi con, cô cũng không có nghĩa vụ phải chụp ảnh cưới cùng anh.
Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn cứ do dự trước cửa tiệm chụp ảnh, không đi vào cũng không rời đi, bèn hỏi: “Anh muốn chụp ảnh cưới không?”
Hàn Cảnh Viễn hai mắt sáng lên, trong lòng dâng lên một tia hy vọng: “Cô đồng ý sao?”
Chẳng phải chỉ là chụp ảnh thôi sao, có gì mà không muốn, cô còn nguyện ý làm chuyện vợ chồng với anh chứ đừng nói chỉ là chụp ảnh cưới.
Tô Anh đi vào tiệm chụp ảnh đầu tiên, Hàn Cảnh Viễn vội vàng dẫn bốn đứa trẻ đi vào: “Các con cũng chụp ảnh đi, muốn chụp như thế nào cũng được.”
Đúng lúc Kiều Lan Lan và lão Đinh cũng ở tiệm chụp ảnh, bọn họ đến sớm hơn Tô Anh một chút, lúc này cũng đã chụp ảnh xong.
Thời đại này chụp ảnh cưới rất đơn giản, về cơ bản đều chọn quân phục màu xanh, ngồi trước ống kính chụp ảnh, coi như là ảnh cưới.
Kiều Lan Lan vẫn mặc bộ quân phục màu xanh, trông rất khí thế, Tô Anh rất hâm mộ hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Tôi có thể mặc bộ này để chụp ảnh không?”
Hàn Cảnh Viễn đang mặc bộ quân phục mẫu 65 cân, anh cười và nói: “Có thể chứ.”
Tô Anh vui vẻ đi thay quần áo.
Chẳng những cô có thể mặc, những đứa trẻ cũng có quân phục, Tô Anh kêu bốn đứa trẻ đều thay đồ: “Lát nữa chúng ta sẽ chụp ảnh chung.”
Cô chỉ tết một bím tóc, Hàn Cảnh Viễn còn có chút lúng túng nên đứng hơi xa, khoảng cách giữa hai người còn có thể nhét thêm một người nữa.
Nhiếp ảnh gia nóng nảy: “Đồng chí nam bên kia, cưới được vợ xinh đẹp như vậy, anh nên xích lại gần chút đi chứ.”
Tô Anh cảm thấy Hàn Cảnh Viễn đang ngại thì chủ động tới gần, còn ôm lấy cánh tay anh, nhiếp ảnh gia lúc này mới vừa lòng ấn nút chụp hình.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cùng chụp một bức ảnh, sau đó là hai người lớn, bốn đứa trẻ chụp ảnh chung. Thời gian còn lại đều là bốn đứa trẻ chụp mười mấy bức ảnh.
Lúc tính tiền, Hàn Cảnh Viễn bỏ thêm tiền để tiệm chụp ảnh rửa ra hai tấm, giải thích với Tô Anh rằng: “Đến lúc đó gửi cho ông nội một tấm, chúng ta giữ một tấm.”
Tô Anh đã biết hoàn cảnh gia đình của Hàn Cảnh Viễn, biết mẹ anh vẫn còn sống nên hỏi: “Được, vậy mẹ anh thì sao?”
“Không cần cho bà ta.”
Không muốn cho mẹ mình xem, tức là quan hệ giữa hai mẹ con không tốt lắm, Tô Anh không tiếp tục hỏi nữa.
“Cô có muốn đi đến cơ quan cung cấp và tiếp thị để mua gì đó không?” Hàn Cảnh Viễn đề nghị.
Tô Anh và anh là thỏa thuận kết hôn, ngoài trừ nói chuyện về việc tiền trợ cấp sau khi kết hôn, những thứ khác cô cũng chưa muốn.