“Người lớn mọi người căn bản là không hiểu.”
Hàn Kinh Thần tức giận vội vàng chạy ra khỏi phòng trọ.
Cố Tri Nam theo sau: “Chị, để em đi xem.”
Tô Anh khó hiểu, hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Hàn Kinh Thần rốt cuộc tại sao lại tức giận chứ?”
Hàn Cảnh Viễn cũng không biết, nhà họ Hàn từ trước đến nay chưa bao giờ nuôi dạy bé trai nào, nếu hồi nhỏ anh mà làm vậy thì kiểu gì cũng bị ăn đánh.
Anh đoán: “Thời kỳ nổi loạn thôi, đừng động vào thằng bé, một thời gian nữa nó sẽ lại ổn thôi.”
Họ bắt đầu phân chia phòng ngủ, Tinh Tinh và Xán Xán sẽ ở cùng phòng với Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn, Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam ở chung một phòng với nhau.
Trời cũng sắp tối, Hàn Cảnh Viễn nói: “Tối nay chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng quốc doanh.”
Tô Anh gật đầu, sau khi xuống lầu thì thấy Hàn Kinh Thần đang đá vào bức tường ở phòng khách, giống một con nhím đang xù lông.
Tô Anh nói: “Hàn Kinh Thần, chúng ta định đi ăn thịt ở nhà hàng quốc doanh, con có muốn đi hay không?”
Nhắc đến được ăn thịt, không có đứa trẻ con nào nhịn được, cậu cũng vậy.
Điều kiện gia đình của Hàn Kinh Thần có thể coi là tốt, nhưng hiện giờ muốn mua cái gì cũng phải dùng phiếu được cấp, mỗi tháng cậu ở Bắc Kinh cũng chỉ được ăn thịt vài lần mà thôi.
Vì vậy cậu cũng muốn ăn thịt.
Tô Anh muốn gọi một đĩa thịt kho cho bọn trẻ ăn, Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt, nói: “Không có phiếu thịt rồi, phải đợi tháng sau.”
Tô Anh móc từ trong túi ra phiếu gạo, dầu và thịt mà Cố Thành Phong đưa cho, nói: “Tôi có rồi, là của chồng trước đưa cho.”
Ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn buồn bã, anh suy xét không chu toàn, vốn dĩ nên tìm người trao đổi vài phiếu thịt và phiếu lương thực khác nữa.
Tô Anh đưa phiếu, anh đưa tiền, gọi một đĩa thịt kho tàu, một cà tím nướng. Đây là hải đảo, cá tôm ở đây cũng nhiều hơn thịt. Họ gọi thêm món tôm và cá.
Một bữa cơm mà họ dùng hết tất cả phiếu cá và phiếu thịt.
Thật ra trong không gian của cô cũng cất giữ một vài vật liệu cơ bản như gạo và thuốc, ban đầu cô cảm thấy những thứ này cũng không quan trọng lắm, nhưng bây giờ xem ra đây đều là những vật liệu sinh hoạt khan hiếm.
Trong lúc ăn cơm, Hàn Cảnh Viễn nói: “Bản báo cáo kết hôn đã được chính ủy phê duyệt, bây giờ có thể đến lấy giấy chứng nhận kết hôn.”
Tô Anh cũng nghĩ nên lấy giấy kết hôn sớm một chút, nếu lấy chậm không chừng còn có chuyện gì đó xảy ra.
Cô nói: “Tôi có đầy đủ giấy tờ và tài liệu, sáng mai để tôi đến lấy đơn đăng ký kết hôn được không?”
“Được.”
Một đĩa thịt kho tàu cũng phải mười tệ, Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn không chịu ăn thì gắp cho anh một miếng thịt ba chỉ mỡ.
Hàn Cảnh Viễn ngẩng đầu nói: “Để đó cho bọn trẻ ăn đi.”
Tô Anh nói: “Không phải bọn trẻ cũng đã ăn rồi sao, đây là phần của anh.”
Bốn đứa trẻ đều nhìn Hàn Cảnh Viễn, đặc biệt là Hàn Hâm Tinh, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm rằng nếu nhường cho ai ăn thì cũng đều bất công, lập tức quyết định, chính mình ăn luôn.
Những đứa trẻ mới cúi đầu ăn phần của mình.
Tô Anh lấy một đôi đũa gắp cho mình một miếng thịt kho tàu béo ngậy, cho vào miệng là tan ra, cô thỏa mãn thở dài, thịt heo trên đời này thật ngon.
Cố Tri Nam vốn định gắp thịt trong bát của mình cho Xán Xán ăn, nhưng trong bát của cậu chỉ có một miếng thịt, sợ sẽ làm Tinh Tinh không vui.
Hơn nữa chị dâu bây giờ và chị dâu trước kia không giống nhau. Trước khi mất trí nhớ, chị ấy đều để dành thịt lại cho cậu và Xán Xán ăn.
Bây giờ, thịt được chia đều cho mọi người cùng ăn.
Cậu cảm thấy chị mình như bây giờ thật tốt, bởi vì không ai là không thích ăn thịt hết.
Cậu gắp miếng thịt kho của mình lên và ăn.
Rốt cuộc, Hàn Kinh Thần lại thấy có lỗi với em gái: “Tinh Tinh, miếng thịt này cho em ăn.”
Hàn Hâm Tinh che chiếc bát của mình lại: “Anh, anh không cần phải phá hoại quan hệ của em và Xán Xán, anh tự ăn thịt của anh đi, em không cần đâu.”
Hàn Kinh Thần: …… Cậu ta yêu quý em gái cũng đâu có sai? Tô Anh khích lệ nói: “Tinh Tinh giỏi quá, đúng thật là một người chị tốt , các con đều phải phát triển não bộ và cơ thể của mình, phần thịt của ai tự mình ăn đi.”