“Tôi bên này cũng vậy, đã ổn thỏa hết rồi.”
Cô nương kia vô cùng nhiệt tình: “Tôi tên là Kiều Lan Lan, Kiều Cửu Hương là dì của tôi.”
Ông trời ơi, cô gái này thế mà lại là cháu gái của chủ nhiệm Kiều. Cô từng nghe Hàn Cảnh Viễn nói cô gái xem mắt hôm nay của anh tên là Kiều Lan Lan.
Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn tốt hơn lão Đinh nhiều mặt, ấy vậy mà Kiều Lan Lan lại chọn lão Đinh mà không chọn Hàn Cảnh Viễn, Tô Anh cảm thấy rất khó tin.
Cô hỏi: “Tại sao cô không chọn Hàn Cảnh Viễn mà lại chọn lão Đinh, cô không thấy hối hận sao?”
Kiều Lan Lan chớp mắt vài cái và cười nói: “Tôi không hối hận đâu, tôi thích lão Đinh, con chú này là do tôi chọn, vì vậy tôi tình nguyện đi đến cuối cùng.”
Tô Anh thật sự đánh giá cao tính cách thẳng thắn của cô gái này.
Cô nói chuyện cùng Kiều Lan Lan thêm vài ba câu nữa, sau đó đi tìm Cố Tri Nam và Cố Xán Xán.
Hai người họ hỏi cô kết quả thế nào, Tô Anh nói rằng mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi, cô sẽ sớm có chồng và xây dựng mái ấm gia đình mới, mỗi tháng đối phương sẽ chu cấp tám mươi nhân dân tệ cho gia đình.
Cố Tri Nam nói: “Nhiều vậy sao. Công việc của chị trước kia một tháng chỉ kiếm được bốn mươi nhân dân tệ thôi .”
Cố Xán Xán nói: “Vậy thì từ nay về sau con phải gọi chú ấy là bố phải không?”
Tô Anh nói: “Đúng vậy, chú ấy chu cấp tiền để nuôi lớn các con, vì vậy các con phải tôn trọng chú ấy.”
Khi vừa bước đến cửa khán phòng, vừa hay lại đụng phải chủ nhiệm Kiều.
Nét mặt của chủ nhiệm Kiều vô cùng nôn nóng, nhìn thấy Kiều Lan Lan và Tô Anh cùng đến, vội hỏi cháu gái của mình: “Con và người ta thế nào rồi?”
Kiều Lan Lan vốn là một người vô cùng phóng khoáng, nhưng lúc này lại vô cùng thẹn thùng, cúi đầu nắm lấy góc áo nói: “Rất hợp nhau ạ.”
Tô Anh thầm nghĩ rằng cả đàn ông và phụ nữ ở thời đại này, trên phương diện tình yêu đều rất ngại ngùng, chỉ là hỏi có hợp nhau hay không, cũng sẽ thẹn thùng mà cúi đầu.
Khi cô trực tiếp hỏi Hàn Cảnh Viễn rằng một tuần quan hệ vợ chồng bao nhiêu lần, khó trách đối phương lại bị dọa sợ đến mức bóp nát chén trà.
Xem ra không phải là bất mãn, mà do cô hỏi quá thẳng thắn, dọa đến đối phương.
Tô Anh không nhịn được mà bật cười.
Chủ nhiệm Kiều thấy biểu cảm của Tô Anh thì vô cùng vui vẻ, hỏi: “Chuyện của Tiểu Tô bên kia thì sao rồi?”
Tô Anh cũng gật đầu: “Cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi ạ.”
Ngoài miệng thì Kiều Cửu Hương chúc mừng nhưng trong lòng lại hơi thất vọng.
Điều kiện của Lão Đinh rất tốt, vẫn là Tô Anh thích trèo cao.
“Đúng rồi, lần này bộ đội chuẩn bị tổ chức hôn lễ tập thể, mọi người thấy thế nào?”
Hôn lễ tập thể, nghe rất thú vị.
Ở cuộc sống thời hiện đại, người ta đi tìm bạn đời, gặp thì hợp, không hợp thì chia tay, rất hiếm thấy những người yêu nhau đến mức nguyện ý làm hôn lễ bên nhau cả đời, Tô Anh cũng chỉ chứng kiến được vài lần mà thôi.
Cô cũng rất muốn tham gia: “Tôi không thành vấn đề.”
Kiều Lan Lan nghĩ thầm, chắc chắn dì mình vẫn nghĩ người Tô Anh sẽ kết hôn là lão Đinh, nếu tiếp tục nói chuyện với Tô Anh nữa thì mọi chuyện sẽ lộ tẩy.
Nếu như dì biết Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn sẽ là một cặp, còn cô ta sẽ kết hôn với lão Đinh, nhất định dì ấy sẽ không đồng ý.
Dì ấy mà phát điên thì nhẹ nhất cũng phải phá hỏng chuyện kết hôn của cô ta và lão Đinh.
Ít nhất cũng phải kéo dài tới khi bản báo cáo kết hôn được thông qua, lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi cũng không sợ nữa.
Kiều Lan Lan ôm cánh tay của Kiều Cửu Hương, nũng nịu nói: “Dì ơi, con còn có việc muốn thương lượng cùng với dì, chúng ta đi trước đi.”
Cô ta còn vẫy tay với Tô Anh: “Hẹn gặp lại sau nhé đồng chí Tô.”
“Hẹn gặp lại.”
Tô Anh chú như đã nhận ra thứ gì, vừa rồi khí chất trên người của Kiều Lan Lan biến thành màu cam hồng, điều này nghĩa là cô ấy đang nói dối…
Ngay tại lầu hai, Đinh Sùng và Hàn Cảnh Viễn hai mặt nhìn nhau.
Đinh Sùng tự lẩm bẩm: “Đây không phải là nằm mơ sao?”
Hàn Cảnh Viễn tự nhéo lòng bàn tay, nói: “Là thật đấy.”
Lão Đinh nói: “Tôi đã ba mươi chín rồi.”
Hàn Cảnh Viễn cũng biết anh ta sắp kết hôn, hơn nữa còn do con gái người ta chủ động, cười nói: “Vậy thì anh còn bất mãn cái gì?”