Tô Anh nói với cô ấy rằng đừng quá xúc động, để không kích động đến đứa trẻ, cho nên Giang Tú Cầm cố nén chua xót, tựa như đi công tác trở về, biết được con trai sinh bệnh, tới bệnh viện thăm con trai trong tâm trạng nôn nóng như vậy.
Cô ấy sờ sờ đầu của con trai mình, ôn nhu cười nói: “Minh Minh, mẹ là mẹ của con đây, khoảng thời gian chúng ta bị chia cách quá lâu rồi, con có còn nhớ rõ mẹ không?”
Lộ Minh lắc đầu, cậu bé thật sự không nhớ rõ, nhưng mà người mẹ cực kỳ ôn nhu này, tự nhiên muốn gần gũi với người này hơn.
Giang Tú Cầm đã nói chút chuyện về cậu bé khi còn nhỏ, thấy con trai đều không nhớ rõ, trong lòng chua xót không thôi, nhưng chuyện này không thể trách con mình, cậu bé khi đó còn quá nhỏ.
Giang Tú Cầm cố kìm nén nước mắt, chỉ vào Khâu Phong Niên vẫn luôn yên lặng ở phía sau: “Minh Minh, đây là chú Khâu, chiếc khăn quàng cổ sợi len màu đỏ mà chú ấy đang quàng, là con dùng tiền mừng tuổi mua quà sinh nhật, con cùng chú Khâu gạt mẹ cùng đi mua, con còn nhớ rõ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây