Niên Đại 70: Bị Nghe Tiếng Lòng Tặng Kèm Hiệp Nghị Nuôi Con

Chương 13:

Chương Trước Chương Tiếp

Anh vẫn mặc bộ quân phục, khuôn mặt điển trai lấn át tất cả mọi người trong hội trường.

Lúc Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy Tô Anh, anh cũng đứng sững lại giữa cầu thang.

Tô Anh nghĩ lại câu của Xán Xán, nói muốn tìm bố mới đẹp hơn bố cũ, không nhịn được cười một chút.

Nụ cười này khiến người đàn ông quá nhút nhát đành thu hết can đảm để bước tới.

Hàn Cảnh Viễn đi tới chào hỏi Tô Anh: “Xin chào đồng chí Tô.”

Tô Anh nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là đối tượng xem mắt mà chủ nhiệm Kiều giới thiệu cho cô?

Nếu không tại sao lại biết tên cô.

Nghĩ đến việc bản thân còn nợ anh ba xu, Tô Anh lập tức lấy tiền ra: “Đúng lúc quá, hôm qua tôi con nợ anh tiền vé xe.”

Hàn Cảnh Viễn bật cười: “Ba xu thôi mà, chuyện đó bỏ qua đi.”

“Sao thế được, một xu cũng phải trả lại, anh cầm đi.”

Tô Anh cầm ba xu trong lòng bàn tay khiến lòng bàn tay cô càng thêm trắng.

Ngón tay Hàn Cảnh Viễn không nghe theo suy nghĩ của anh, vươn tay nhặt hai ba lần mới lấy hết ba xu trong lòng bàn tay Tô Anh.

Tai của anh đã phiếm hồng. Anh hơi rũ mắt, hỏi: “Cô xem mắt... có thuận lợi không?”

“Không tốt lắm, người ta chướng mắt tôi.”

“Làm sao có thể?”

Hàn Cảnh Viễn kinh ngạc, chẳng lẽ đầu của anh ta có vấn đề.

“Nhưng đối phương không thích tôi, hơn nữa đàn ông ở đại sảnh này cũng không thích tôi. Anh thấy đấy, chẳng có ai chủ động đến gần, có thể là vì tôi dẫn theo hai đứa nhỏ này.”

Hàn Cảnh Viễn biết rõ, chắc chắn không phải nguyên nhân này, là do mọi người quá xấu hổ. Họ cảm thấy Tô Anh sẽ không thích bọn họ.

Ngay cả anh cũng nghĩ như vậy.

Vì vậy câu cô có muốn xem mắt với anh hay không nghẹn ở cổ họng, anh không nói nên lời

……

Không khí cứ như vậy ngưng lại, hai người đứng thì có hơi xấu hổ, mà Hàn Cảnh Viễn cũng không đi.

Tô Anh chỉ có thể chủ động hỏi: “Chuyện xem mắt của anh cũng không thuận lợi sao?”

“Ừm, đợi rất lâu mà người ta không đến.” Hàn Cảnh Viễn thành thật trả lời.

Tô Anh nghĩ thầm, anh bị cho leo cây rồi.

Có thể xem mắt trên phòng riêng ở tầng hai đều có người làm cầu nối giới thiệu. Nếu chuyện xem mắt không thành thì là do họ không có duyên.

Giống như cô và đồng chí Đinh Sùng vậy, cưỡng ép cũng không được.

Tô Anh hơi nản lòng, chuyện xem mắt ở thế giới này và ở dị thế không giống nhau, dung mạo quá đẹp sẽ không thuận lợi.

Nếu có thể kết hôn theo thỏa thuận mà không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì tốt biết mấy.

Tốt nhất là thỏa thuận nuôi con.

Nhưng nếu ngẫm lại thì chuyện tốt này có lẽ sẽ không xảy ra.

Đặc biệt là người đàn ông lạnh lùng đứng bên cạnh cô. Những người đàn ông khi nãy còn thỉnh thoảng liếc cô một cái nhưng người này thì không dám nhìn.

Tô Anh cảm thấy chuyện xem mắt hôm nay thất bại, định dẫn hai đứa nhỏ về trước.

Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nghiêng đầu hỏi một câu: “Đồng chí Tô, thỏa thuận nuôi con sao?”

Tô Anh quay đầu nhìn anh, thấy đối phương nghiêm túc, không giống đang nói đùa.

Cô nghi hoặc hỏi: “Anh cũng có con sao?”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: “Hai đứa.”

Tô Anh cảm thấy chuyện này cũng có thể, hơn nữa người đàn ông này giá trị nhan sắc cao, còn phong độ, vượt qua yêu cầu cơ bản của cô.

Vậy họ nên nói chuyện một chút.

Tô Anh lại quay về tầng hai, lần này họ gặp nhau trong phòng bên cạnh lão Đinh. Khi cô và Hàn Cảnh Viễn đi ngang còn nghe được tiếng nói chuyện bên trong, lão Đinh đang xem mắt với một cô gái khác.

Sau khi ngồi xuống, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn nói hoàn cảnh của mình.

“Vì lần trước tôi chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn nên tôi với chồng trước chỉ mở tiệc, nhưng họ hàng, bạn bè thân thích ở quê đều nghĩ chúng tôi là vợ chồng. Vì vậy tôi đã hủy thỏa thuận ấy với chồng trước. Tôi không muốn quay về, muốn sống ở đảo Nam, vừa tránh mấy lời đồn đãi vớ vẩn, mà cũng tốt cho bọn nhỏ trưởng thành.”

“Tri Nam là em trai của chồng trước. Khi anh trai cậu bé xuất ngoại, nó mới bốn tuổi. Mấy năm nay đều là toi nuôi dưỡng như em trai mình vậy. Còn Xán Xán là con gái của tôi và chồng cũ. Tôi đã thỏa thuận với anh ta, anh ta sẽ cấp tiền nuôi dường, còn hai đứa nhỏ sẽ do tôi nuôi.”

“Bố mẹ ta qua đời, hiện tại hôn sự của tôi do tôi làm chủ. À đúng rồi, tôi còn mất trí nhớ, sinh hoạt hằng ngày thì không thành vấn đề, nhưng có vài chuyện và người trước kia thì không nhớ được, em trai tôi nói, trước kia tôi từng là người thái rau của một nhà hàng Trung Quốc tên là khách sạn Hữu Nghị. Kĩ thuật thái rau của tôi không tệ, cũng có thể nấu cơm. Sau khi kết hôn có thể tìm được việc làm.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)