“Ba nó và tôi ở nhà lo lắng đến mức không ngủ được, nên chúng tôi nghĩ đến việc để cho anh họ con bé tới giúp đỡ——
Vương Phượng Hà nghe vậy trên mặt lộ ra một nụ cười khách sáo, nhưng trong lòng không khỏi chửi thầm, cửa hàng của người ta bà lo lắng cái gì, lo không phải của nhà bà sao?
Dù trong lòng đang than thở, nhưng bây giờ Vương Phượng Hà đã gặp đủ loại người trong cửa hàng, đối mặt với những lá bài tình cảm, trên mặt cô ấy vẫn nở nụ cười nhạt.
“Cửa hàng này, vẫn phải để người thân chăm sóc, người ngoài nào có thể cho chúng ta một lòng một dạ chứ? Cô nói có phải không?
Vương Phượng Hà cười nói: “Bà nói cũng có lý, nhưng, cửa hàng chúng tôi không tuyển nam, hơn nữa, bà tìm tôi nói cũng vô dụng mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây