"Bà chủ, mợ của chị còn quản nhiều hơn cả mẹ ruột của chị nữa, có ai lại mong muốn cháu gái của mình ly hôn không? Nói không chừng bà ta đã nhận được lợi ích từ người ta, coi chị như một món quà. Mẹ em nói, một số người thân cũng không thể tin tưởng hết, đối xử với người ta tốt hay không, phải xem những gì họ làm trong cuộc sống, không quen biết mà lại tỏ ra là người lớn, đó gọi là lừa gạt."
Mạnh Vũ quả không hổ là người mà Nguyễn Niệm Niệm chỉ ra, miệng nhỏ như hạt đậu, nói như đổ đậu, cô ấy còn trẻ, nói những lời này nghe không hay, nhưng do cô ấy nói ra có vẻ kiêu ngạo, khiến những người khác đều cười.
Mặt Tiền Ái Hà lúc xanh lúc trắng.
Nguyễn Niệm Niệm mỉm cười: "Nếu bà thực sự coi tôi là họ hàng, thực lòng tốt với tôi, thì không bằng như thế này, tôi làm ăn gần đây đã đầu tư khá nhiều tiền, bên nhà máy vẫn còn một số tiền lô hàng chưa thanh toán, mợ về nhà bàn với cậu một chút, cho tôi vay một ít, họ hàng thì phải giúp đỡ lẫn nhau, bà nói có phải không?"
Khi Nguyễn Niệm Niệm không gọi bà là mợ, Tiền Ái Hà cảm thấy không tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây