Giang Nhiên mất cả ngày đi tàu đến đây, lại làm vận động tốn sức, nhưng kỳ lạ thay lúc này anh lại không thấy mệt mỏi, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong ngực mình, dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt cô, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nguyễn Niệm Niệm ngủ một giấc đến giữa trưa hôm sau, khi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, cô vừa nghĩ đến việc đứng dậy đi học, lúc này mới nhớ ra sáng nay không có tiết học.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, lúc này anh đang đọc sách trước cửa sổ với vẻ mặt nghiêm túc, một tia nắng bên ngoài chiếu lên gương mặt anh, dường như anh càng ngày càng đẹp trai hơn rồi.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Nhiên quay đầu lại.
Nguyễn Niệm Niệm duỗi cánh tay ra: "Anh Nhiên, em không có sức."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây