Nguyễn Niệm Niệm muốn quay trở về Bắc Thành, tựa vào trên người Giang Nhiên: "Lần này em đi học, cũng tiện thể đi xem Bắc Thành có căn nhà nào thích hợp không, chúng ta có thể mua thì cứ mua lấy một căn."
"Đến lúc đó, em đi học, dẫn theo con, cũng tiện hơn rồi."
Giang Nhiên cũng không quan tâm những thứ này: "Em làm chủ."
Nguyễn Niệm Niệm tiến sát lại gần anh, ghé sát vào tai anh: "Ông xã, hôn đi."
Mỗi ngày cô đều gọi anh Nhiên, Giang Nhiên đã lâu không được nghe cách xưng hô này, bên tai là hơi thở ấm áp của cô, như là lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, một cảm giác tê dại xuất phát từ xương cổ chạy xuống đến xương cụt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây