Lúc Phán Đệ nói câu này ở nhà, Ba, mẹ và bà cô bé đều rất vui mừng, nhưng mà, lúc này cô bé nói như vậy, cô xinh đẹp này lại không hề cười, ngược lại còn cau mày nữa.
Cô bé cũng thấy có em trai thì tốt, có em trai rồi, Ba mẹ và bà sẽ không tức giận nữa.
Nguyễn Niệm Niệm thầm thở dài, đây là cái gia đình kiểu quái gì mới nuôi con thành như vậy chứ, quan niệm của trẻ nhỏ không phải chỉ ngày một ngày hai là hình thành, mà là mưa dầm thấm đất.
Nhận nuôi đứa nhỏ này, đối với cô và Giang Nhiên cũng là một gánh nặng, cô có chút không gánh nổi cái trách nhiệm này, lúc này sắc trời đã muộn rồi.
Nguyễn Niệm Niệm nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô cứ bế bé đi trước, nhưng không phải bởi vì bé có thể dẫn tới em trai, mà là vì cô thấy bé rất đáng thương, cô sẽ tìm cho bé một gia đình, nhưng mà, chuyện này các cháu không được nói ra ngoài, có biết chưa?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây