Đầu óc Giang Nhiên là do đang mơ màng, chứ anh không ngốc, sau khi nghe được lời nói của Từ Lam, anh lập tức phản ứng lại, lỗ tai đỏ bừng.
Cũng may đèn hành lang bệnh viện không quá sáng, anh ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Con về phòng bệnh trước.
Từ Lam nhìn bóng lưng anh, cũng không ngốc lắm.
Không thì đứa cháu gái yêu quý của bà ấy có một người cha ngu ngốc thì phải làm sao?
Giang Nhiên trở lại phòng bệnh, Nguyễn Niệm Niệm và đứa trẻ đều đang ngủ, anh cũng không ngủ được, liền ngồi nhìn người lớn và đứa nhỏ cho đến rạng sáng khi Giang Quyên tới: “Chị, chị ở đây trông coi giùm em một chút, em đi mua cơm cho bọn họ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây