Giang Quyên nhìn Chu Lăng cúi đầu, nước mắt lại không kiềm được chảy ra. Cô cũng muốn có con, nhưng ông trời không cho cô cơ hội này.
Cô vô cùng mong chờ đứa bé trong bụng, nếu không phải bị đẩy, sao lại bị sẩy thai chứ?
Chu Lăng khóc lóc cầu xin: “Quyên Tử, chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, đợi con lớn tới lúc đó vẫn có thể lấy lại công việc từ chỗ Chu Vân, có được không?
Giang Quyên hơi chần chờ. Muốn con gần như đã trở thành bản năng của cô. Lỡ như, lỡ như nghỉ ngơi thật tốt có khi thật sự sẽ có con lại.
“Em yên tâm, Quyên Tử, có anh ở đây, nhất định Chu Vân sẽ trả công việc lại cho em. Chu Lăng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây