Vương Phượng Hà nhìn thấy Nguyễn Niệm Niệm không hề thăm dò như đại tẩu Quách Ngọc, khuôn mặt của chị ấy vừa vui mừng vừa cảm kích: “Em dâu, những thứ này em mang về ăn đi.
“Hôm nay nếu không phải là em thì chị vẫn chưa thể phản ứng lại được. Chị bị dọa cho thành ngốc luôn rồi." Nguyễn Niệm Niệm nhìn củ cải và cải thảo trong tay chị ấy, cười nói: “Nhà em cũng vừa được chia cho khá nhiều, bây giờ còn đang lo lắng không biết phải ăn như thế nào đây, em không cần nữa, chị dâu và tam ca ăn đi, mùa đông rất ít rau xanh.
Vương Phượng Hà thật lòng cảm ơn Nguyễn Niệm Niệm. Nếu không phải đột nhiên cổ họng em ấy hô lên mấy tiếng, danh tiếng của mình ở trong thôn sẽ trở nên không tốt, rõ ràng là chịu uất ức lại còn phải chịu thiệt thòi.
“Em cầm đi, trong nhà cũng không có đồ gì cho em, chị không biết phải cảm ơn em như thế nào cho đúng nữa.
Vương Phượng Hà luôn mong muốn hướng về cuộc sống mới, lúc này trong đôi mắt mang theo hi vọng và cảm động. Nguyễn Niệm Niệm cười nói: “Những đồ ăn này em không cần đâu, em thực sự cần sự giúp đỡ của tam tẩu thôi. Mùa đông em không sao, chỉ là muốn học may đồ với chị dâu. Nếu không đứa con ở trong bụng sinh ra rồi không biết mặc gì cả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây