Đi dọc hành lang bệnh viện, Nguyễn Niệm Niệm mở túi giấy màu đỏ trong tay ra, trong đó có hai tệ, hiện tại có thể cho mấy hào cũng xem như nhiều rồi, đây vừa cho đã cho hai tệ, còn có hộp đào vàng đóng hộp kia.
Cách làm hào phóng của chị Quyên không phù hợp với nhà họ Giang nghèo khổ, cô không thường xuyên đến nhà họ Giang, dù có đi thì nhiều nhất cũng chỉ tìm Vương Phượng Hà, cô chưa từng nghe thấy ai nhắc đến Giang Quyên, lúc này, cô tò mò hỏi: “Người vừa rồi là chị của anh phải không?
Giang Nhiên: “Ừ, không có quan hệ huyết thống, lúc trước khi cuộc sống của nhà họ Giang còn khá tốt, ba mẹ chị Quyên là tá điền của nhà họ Giang, họ làm việc cũng rất giỏi, sau khi chị Quyên ra đời không lâu, gần đó xảy ra chiến tranh, ba mẹ chị ấy đều bị vạ lây qua đời, đột nhiên bỏ lại một đứa con mới một tháng tuổi không có gì ăn, mẹ anh vừa sinh anh hai nên đem về nuôi luôn một thể."
Chẳng trách Giang Nhiên và Giang Minh đều rất lễ phép với chị ấy, hóa ra là bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cho dù không phải người thân nhưng cũng thân hơn người thân.
“Ra là vậy. Nguyễn Niệm Niệm gật đầu: “Chị ấy lấy chồng ở đâu? Thế mà một lần chị ấy cho em tới hai tệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây