Lạc Tể cảm thấy cái người hơn nửa đêm đến chỉ để hỏi vấn đề này rất ngốc nghếch: "Anh ta đều bị người ta mượn đi mười mấy năm tuổi thọ, cả chính tôi cũng đều đoản mệnh, tôi còn tìm cái người đoản mệnh làm người yêu sao, tôi không muốn đâu."
"Tôi từ chối rồi."
Nhạc Tể nhíu mày: "Hơn nửa đêm anh đến chỉ để hỏi tôi cái này thôi ư?"
Nếu là nói lúc anh đến, trái tim từ trên xuống dưới đều chịu dày vò, thì lúc này, trong lòng Vương Cẩn Nhất nổi lên sự vui vẻ: "Ừm."
Lạc Tể nhìn thấy anh như thế này: "Vương Nhất Nhất, anh có phải bánh mèo không không vậy, tôi buồn ngủ quá."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây