Nguyễn Niệm Niệm bị người khác nhớ thương đang bước đi trên con đường đất gập ghềnh, dựa vào hai chân mới lên được thị trấn, có khi mấy nhà máy đó đã tan làm lâu rồi, trong ngõ cũng không còn người nữa, cũng không bán được bao nhiêu, cô muốn đi nhờ xe, nhưng buổi trưa chỉ có tiếng ve kêu bên tai, đừng nói tới xe lừa, ngay cả một sợi lông lừa cũng không thấy.
Đang đi thì cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên: “Thanh niên trí thức Hứa, lên xe đi.
Nguyễn Niệm Niệm quay lại, nhìn thấy Trương Trì đang lái xe lừa cách cô mấy chục mét, cô chớp mắt, Trương Trì đi tới trước mặt cô, vung roi: “Người trong công xã đã tan làm, không còn ai nữa. Nơi này cách thị trấn không xa, chúng tôi chuẩn bị đi dạo.
Nguyễn Niệm Niệm cũng không khách khí trèo lên xe lừa.
Lại ngồi cùng xe với Hứa Dao, sắc mặt cô ta có vẻ tệ hơn cả lúc cô xuống xe, Nguyễn Niệm Niệm đoán, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ở công xã.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây