Trong lòng Lạc Tể có cảm xúc khác lạ, từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Mãi đến lúc máy bay sắp cất cánh, loa phát thanh thông báo lên máy bay, Vương Cẩn Nhất mới rời đi. Tiểu Đào Hoa trong tay áo Lạc Tể cứ muốn nhảy lên người Vương Cẩn Nhất mãi, cuối cùng lưu luyến đánh một cái trong lòng bàn tay Vương Cẩn Nhất.
“Đi đi, một lát không trễ giờ đấy. Lạc Tể nói rồi thu lại Tiểu Đào Hoa.
“A Nguyên, cậu đừng có quên tôi đấy, nhớ phải liên lạc với tôi.
“Tôi cũng không phải con nít, sao mà quên cậu được, yên tâm. Lạc Tể đảm bảo: “Đúng rồi, cậu mang theo cái này bên người nhé.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây