Đợi một lúc không còn bất cứ thanh âm nào, có người bước vào phòng nhưng cô bị bịt kín mắt, những giác quan khác sẽ nhạy bén hơn một chút.
Nguyễn Niệm Niệm có thể cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn cô, từng chút từng chút, cho dù không nhìn thấy, nhưng loại ánh mắt đó khiến cô không thoải mái chút nào.
Đợi một lúc lâu như nửa đời nguòi, khi Nguyễn Niệm Niệm cho rằng không chiếm được manh mối nào, thì người đàn ông với chất giọng khàn khàn phát ra một tiếng: "Trông chừng cô ấy."
Giọng nói như bị mài bằng giấy nhám, khô nứt khàn khàn, hơi thở giống như cái bể nhóm lửa trong thôn, cho dù hanh âm như vậy nhưng toàn thân Nguyễn Niệm Niệm đã cứng đờ.
Trong đầu cô hiện ra bóng dáng của một người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây