“Đợi đã.” Thương Bác Vũ lên tiếng, chần chừ thốt ra cái tên mà anh ta đã hỏi được từ chỗ người khác, “…Kỉ Minh Việt?”
Kỉ Minh Việt quay đầu lại, thấy là Thương Bác Vũ thì lập tức xị mặt xuống không thèm che giấu.
Nhưng cậu cũng lỡ ngừng lại rồi, nếu lại quay ngoắt đi thẳng thì trẻ con quá, chỉ có thể đanh mặt hỏi một câu: “Có chuyện gì?”
Thấy Kỉ Minh Việt như vậy, Thương Bác Vũ chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, không hề thấy tức giận hay cảm giác bị xúc phạm gì: “Hứa Huỳnh Huỳnh tới tìm Lâm Phong à?”
“...Ừ.” Kỉ Minh Việt cảnh giác, “Sao anh biết?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây