“Mình hỏi cho biết thôi.” Lâm Phong bật cười, “Có nói là phải nộp đâu?”
“Đậu xanh, cậu cố ý dọa mình à…” Kỉ Minh Việt thở phào một hơi, tức giận nằm úp mặt trên bàn: “Lâm Phong, cậu thay đổi rồi, cậu không còn là Lâm Phong chính trực ngày xưa nữa…”
Lâm Phong nhìn Kỉ Minh Việt nằm úp sấp trên bàn, để lộ gần nửa gương mặt, ánh nắng chiếu lên người cậu khiến hàng mi cong dài kia mềm mại như cánh bướm, mặt cũng bị ánh nắng chiếu ửng hồng, vừa phàn nàn hắn, vừa lộ ra vẻ thân mật rất đỗi tự nhiên… cảm giác khó chịu vi diệu vì câu “bạn thân” Kỉ Minh Việt nói khi nãy bỗng chốc đã tan biến không còn chút tăm tích nào.
*
Nhân lúc chưa vào học, Kỉ Minh Việt tranh thủ chạy đi toilet.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây