“Vậy thì sáng mai xin nghỉ.”
“Hả? Cậu nói gì?” không phải là Kỉ Minh Việt không nghe rõ, cậu chỉ đang hoài nghi lỗ tai của mình mà thôi.
“Mình nói sáng mai xin nghỉ.” Lâm Phong kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Dù sao cũng không nói xin nghỉ tới ngày nào, nghỉ luôn sáng mai đi, trưa hãy đi. Thầy chỉ yêu cầu chúng ta không được vắng mặt trong tiết mục lễ kỷ niệm thôi mà.”
“Thật không?” bản thân Kỉ Minh Việt thì không sao hết, cậu sợ mình cứ như thế sẽ ảnh hưởng tới việc học của Lâm Phong…
“Thật giả cái gì.” Lâm Phong nói, “Thật ra mình đã học hết nội dung của học kỳ này rồi, mai dậy sớm đọc lại sách là được, nếu cậu không hiểu cái gì thì mình có thể giảng cho cậu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây