Kỉ Minh Việt Nhìn bức hình trong điện thoại, trùng với hung thủ trên bản tin ở kiếp trước, cậu thở phào một hơi, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là hắn ta.”
Kỉ Hoành cũng thở phào một hơi, đặt điện thoại xuống, nói: “Nếu không tìm sai thì con không cần lo chuyện tiếp theo nữa, bây giờ là thời đại thông tin, không ai có thể che giấu bản thân hoàn mỹ được. Minh Việt, chúng ta cứ tin vào khả năng của cảnh sát là được.”
“...Dạ.” Kỉ Minh Việt gật đầu, “Ba, chuyện của công ty có bị ảnh hưởng gì không? thiếu mất hạng mục này, công ty sẽ không gặp chuyện gì đấy chứ?”
“Chuyện này thì con không cần lo.” Kỉ Minh Việt lắc đầu nói, “Lúc trước ba mặc kệ sự phản đối của mọi người để hủy hạng mục này, vốn vẫn có chút áp lực, nhưng chỉ cần tin này được truyền ra, chứng minh dự đoán của ba đã giúp công ty tránh được tổn thất nặng nề thì sẽ êm xuôi thôi.”
Trải qua chuyện lần này, ông lại càng tin vào giấc mơ thần bí của Kỉ Minh Việt hơn: “Vậy nên ba mới hỏi con là có còn nhớ giấc mơ kia không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây