“Biết chứ!” Kỉ Minh Việt tự gào gật đầu, “Lâm Phong nấu ăn ngon lắm, lúc bọn con học thêm, cơm tối toàn là cậu ấy nấu! Hơn nữa cậu ấy đúng là thiên tài, chỉ cần con nói muốn ăn cái gì, dù chưa từng nấu, chỉ cần đọc công thức xong là cậu ấy có thể nấu ra y chang luôn!”
Nói đến đây, Kỉ Minh Việt còn bất giác liếm môi, giống như đang nhớ lại những món ngon Lâm Phong đã làm vậy.
Kỉ Hoành: “…”
“Chào chú.” nghe tiếng bọn họ nói chuyện, Lâm Phong cũng từ bếp đi ra, hắn đeo một chiếc tạp dề, có điều dáng người cao to, nụ cười trong sáng, có vẻ cực kỳ bảnh trai, “Canh phải hầm thêm lát nữa, cháo sắp xong rồi. Nghe Kỉ Minh Việt nói có bếp nên cháu trưng dụng luôn, mong chú đừng chê cháu mạo muội.”
“Không mạo muội!” Kỉ Minh Việt lập tức nói, “Cậu nấu cơm cho mọi người mà, mạo muội thế nào được?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây