Đến tiết vật lý, giáo viên vật lý vừa khen Lâm Phong như thường lệ, thuận tiện còn nhắc luôn cả Kỉ Minh Việt: “Đây gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, thấy người ta giỏi nên biết noi theo như thế mới phải! Các em phải cố gắng lên! Nói thật, tôi dạy ở trường này bao năm nay, các em đúng là lớp tệ nhất tôi từng dậy, chỉ có hai em chịu cố gắng thôi…”
Là một trong số hai em “chịu cố gắng”, Kỉ Minh Việt cười hì hì chớp mắt khoe khoang với Phùng Duệ ngồi ở phía sau. Chờ cậu quay đầu lên, đã phát hiện trước mặt có thêm một quyển vở, bên trên có dòng chữ viết gọn gàng của Lâm Phong: “Hôm qua cậu thế nào?”
“Ngủ đặc biệt ngon, cảm ơn cậu!” Kỉ Minh Việt viết xong, lại tiện tay vẽ thêm một hình mặt cười ở phía sau.
Chỉ vẽ mặt cười trên giấy còn chưa đủ, lúc Lâm Phong quay sang nhìn mình, cậu cũng quay lại cười tươi rói.
Do gần đây luyện tập hơi căng thẳng, ban đầu chỉ tập sau giờ tan học, bây giờ phải nghỉ hai tiết cuối buổi chiều để tập đến 6-7 giờ tối. Nhưng Kỉ Minh Việt cũng tập không biết mệt mỏi, vì như thế cậu có thể quang minh chính đại nắm tay Lâm Phong, chuyện này khiến cậu phấn chấn tinh thần hơn bao giờ hết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây