“À há, từ sau khi hai người ngồi chung bàn, ngày nào cũng dính với nhau còn chưa đủ, bây giờ đến tặng quà cũng tặng chung nữa, ai không biết còn tưởng rằng hai người là người yêu đấy.” Phùng Duệ ngồi bên cạnh đãi giọng nói, “Mắt chó của tao cũng bị chói mù rồi nè!”
Mặt của Kỉ Minh Việt đỏ lên, đi tới ôm siết cổ của tên kia: “Không cần chờ chói mù đâu, tao chọt cho mày mù trước!”
Hai người vật lộn một hồi, Phùng Duệ luôn miệng xin tha, tất cả mọi người cũng cười xòa nhìn bọn họ đùa giỡn.
Hôm nay Kỉ Minh Việt mặc một chiếc áo khoác đen sọc đỏ, vạt áo mở rộng, hai bên tay áo có đai thắt, lắc lư theo từng độnt tác của cậu, vừa thời thượng lại trẻ trung. La Vi mỉm cười nhìn một lúc, lại phát hiện Lâm Phong đang đứng tựa lưng vào tường nhìn về phía Lâm Phong, còn tập trung hơn cả cô nữa.
Nhìn ánh mắt của Lâm Phong, không biết sao cô lại nhớ đến câu nói đùa của Phùng Duệ ban nãy, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây