Giai điệu lại vang lên lần nữa, Kính Gia Uyên đang ngồi trước mặt cô, ánh nắng chiếu vào cơ thể Kính Gia Uyên qua cửa sổ, khiến anh dường như hòa nhập với ánh mặt trời, trông càng dịu dàng hơn, giờ phút này, giọng nói của anh dường như càng trở nên trong trẻo.
Anh hát chậm rãi, thỉnh thoảng còn trêu chọc Thời Tiểu Ngư vài câu.
Hát được vài bài, anh đặt cây đàn xuống, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ không thể che giấu của Tiểu Ngư, anh vươn tay ra, ôm lấy Thời Tiểu Ngư vào lòng.
Cơ thể của Thời Tiểu Ngư thoáng cứng lại một chút, nhưng cô không hề giãy dụa, vẫn dựa vào vòng tay anh.
Kính Gia Uyên ôm cô, ôm rất chặt, cằm tựa vào đỉnh đầu Thời Tiểu Ngư, nhẹ nhàng dụi dụi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây