Alice lắc đầu: "Không thể, mỗi loại đồ ăn vặt đều có cửa hàng đại diện, nhất định phải ăn từng loại ở từng nhà mới là chính tông."
Tống Tuyết sắp khóc: "Tiểu Ngư... Cô đến giúp tôi một chút, tôi đi ra ngoài một mình chỉ sợ không thể quay về được. Mười năm tu luyện được cùng thuyền, trăm năm tu luyện cùng giường, tốt xấu gì tôi cũng là người anh em ngủ cùng giường trên với cô. Cô không thể thấy chết mà không cứu được."
Alice gãi gãi đầu: "Cô là dân mù đường nghiêm trọng đến vậy cơ à?"
Tống Tuyết gật đầu: "Siêu nghiêm trọng."
Thời Tiểu Ngư dở khóc dở cười, Tống Tuyết này buồn cười thật, nhưng với kiểu ngày hôm qua đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ tìm tranh tường của cô ấy mà cô ấy còn không tìm được đường về khách sạn, đúng là có thể là cô ấy sẽ không thể tìm được đường trở về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây