Khi bài hát kết thúc, Kính Gia Uyên nhìn Thời Tiểu Ngư đang cuộn mình trên ghế sô pha bên cạnh: "Thế nào, em thích không?"
Thời Tiểu Ngư hít hít cái mũi, nặng nề gật đầu: "Thích lắm!"
"Anh cũng thích, đây là lúc chúng ta ở Nepal, anh vừa leo núi vừa nghĩ giai điệu đấy, lúc đó chỉ có một đoạn ngắn, mấy ngày nay anh đã biên soạn thành bài hát. Nhưng vẫn chưa có chủ đề nên chưa có lời bài hát, Tiểu Ngư, em có nghĩ ra được tên gì tốt cho bài hát này không?"
Hai người nép vào sô pha, anh vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ nắm lấy tay cô, thấy cô không từ chối, không nhịn được khẽ cong khóe môi.
Thời Tiểu Ngư không nhận ra hành động nhỏ này của anh, nói: "Anh cảm thấy cái tên "Ánh sáng nhỏ bé" thì thế nào?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây