Lâm Vũ Phi nhìn thấy người dẫn đường, trong lòng lập tức lẩm bẩm, người dẫn đường nhìn qua có hơi già đấy, sau khi nghe anh ấy tự giới thiệu mới thở phào nhẹ nhõm, bốn mươi ba tuổi thì được, nhưng dáng người anh ấy gầy gò, quả thưc mọi người không khỏi lo lắng liệu anh ấy có thể đồng hành trong suốt toàn bộ hành trình hay không.
Nhưng cũng may, bọn họ còn có hai người khuân vác, nếu như người dẫn đường thật sự không đi được, đến lúc đó anh ấy sẽ phải gánh thêm một phần hành lý.
Tiêu Nhã nghe giới thiệu xong bèn hỏi: "Tại sao ngày kia mới khởi hành? Hôm nay chúng ta mới chơi dù lượn, thực ra ngày mai cũng đã có thể bắt đầu đi bộ rồi."
Ánh mắt Puruba nhìn cô ấy, đánh giá cô ấy một phen, mặt không chút thay đổi nói: "Khi tổ chương trình của mấy người tới tìm tôi có nói qua chuyện mấy người đều không có kinh nghiệm đi bộ ngoài trời và leo núi, cho nên tôi đoán mấy người cũng không mang theo dụng cụ chuyên nghiệp, ví dụ như cô đây, cô đang đi giày cao gót, thứ này tuyệt đối không được phép lên núi."
Lâm Vũ Phi vội vàng nói: "Đôi giày trên chân của tôi có được không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây