Giang Nguyệt Cầm sắp phát điên, cô ta sững sờ đứng đó, cả người có cảm giác bất lực sau khi bị vạch trần, muốn Giang Ninh im miệng đừng nói nữa, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của ba Giang, cô ta liên tục lắc đầu: “Không phải... không phải... cháu không... không phải cháu nói…”
Trên mặt Giang Nin vẫn tràn đầy vẻ ngây thơ và tò mò, cô hỏi ba Giang: “Ba ơi, tại sao có một số ông chủ lớn lại thích những người như con?”
Sau một tháng nghỉ hè tóc của cô đã dài ra một chút nhưng vẫn mọc chưa đều, có lẽ trong thời gian này hàng ngày cô đi bắt và bán tôm hùm đất, dù có đội mũ nhưng da cô vẫn hơi rám nắng, thân hình mới bắt đầu phát triển, cơ thể gầy gò thấp bé, khuôn mặt mang nét ngốc nghếch trẻ con.
Ba Giang cau mày hỏi Giang Nguyệt Cầm: “Những gì Ninh Ninh nói có đúng không? Cháu làm việc ở hộp đêm Paris nhỏ sao?”
Giang Nguyệt Cầm hoảng sợ lắc đầu, hét lớn: “Không phái, không phải, không phải? Mẹ kiếp mày rốt cuộc có đi hay không? Không đi thì thôi! Mẹ kiếp mày có tới cầu xin tao đưa mày đi, tao cũng sẽ không cho mày đi đâu!” Cô ta đột nhiên xua tay rồi chạy nhanh ra ngoài, cô ta chạy một mạch về nhà, tim đập rất nhanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây