Ba Giang thấy Giang Ninh vẫn ở bên ngoài, trời tối cũng không dám về nhà, thì tức giận nổi cáu với mẹ Giang: “Em nói xem sao tính khí em thất thường như thế? Em xem em dọa Giang Ninh sợ, nhà cũng không dám về, tiếp tục như vậy sớm muộn gì em cũng đánh con bé chạy mất, nếu ngày nào đó con bé thật sự đi, không trở lại, thì vừa lòng em.”
Mẹ Giang ngoan cố, vẫn nhất quyết nói: “Nó chạy đi đâu? Nó dám chạy em sẽ chặt đứt chân nó!”
“Em cứ tóm chặt không buông.” Ba Giang nói: “Con bé đã mười lăm, có thể ở nhà được bao nhiêu năm nữa? Em cứ như vậy không tha cho con bé? Con bé cũng do em sinh, sao em xem con bé như kẻ thù thế.”
Lời này khiến cơn tức của mẹ Giang chuyển sang ba Giang, “Cái gì gọi là em coi nó như kẻ thù? Con cái nhà nào chẳng đưa tiền kiếm được cho ba mẹ? Chỉ có nó là to gan lớn mật, cánh cũng chưa cứng, đã tự giấu tiền, chẳng lẽ không đáng đánh?” Mẹ Giang cảm thấy mình thật sự oan ức, “Con gái nhà nào sống thảnh thơi như nó? Chúng ta từ nhỏ đã lên núi đốn củi xuống sông bắt cá, ai không đối mặt như thế? Chỉ có nó là ngoại lệ?” Mẹ Giang hừ một tiếng cười giễu nói: “Em thấy chúng ta đối tốt với nó quá, mới để cho nó chống đối!”
Ba Giang không hiểu thái độ của mẹ Giang với con gái, cũng không thể hiểu được con gái phản nghịch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây