“Mẹ con đối với con có hơi thô bạo một chút, nhưng có cô gái nào trong thôn không phải như vậy chứ? Bà ấy mắng con vài câu mà con đã động đao động súng, hô đánh hô giết.” Ba Giang cũng rất đau khổ: “Ninh Ninh, dù thế nào đi nữa, bà ấy có gì không đúng thì đó cũng là mẹ con, người mẹ sinh ra con nuôi con!”
“Vậy nên con trả lại mạng cho các người đấy.”
Một loại khát vọng tự sát trước nay chưa từng có, giống như sóng lớn ngập trời nhấn chìm cô.
Đó là thứ kiếp trước cô vẫn luôn có nhưng một mực khắc chế chống cự, vẫn đối kháng, cho đến giờ phút này được phóng đại vô hạn, mãnh liệt dâng trào, bao trùm toàn bộ cơ thể cô, nhấn chìm cô, nó khiến cô không cách nào chống cự, không thể nào thoát ra được.
Cô vội vàng chạy đến bên tường, nhặt con dao lên, kề vào cổ mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây