Cuối cùng, anh ấy bất đắc dĩ đưa lại ba mươi tệ cho Giang Ninh, sau khi suy nghĩ, anh ấy lấy ra mười tệ khác đưa cho Giang Ninh: “Quên đi, lúc đó em nói anh sẽ mặc quần áo của em, một tuần em cho anh mười đồng, em cầm đi!''
Đây đều là tiền, anh ấy ngoảnh mặt đi, tự nhủ không được nhìn, vừa nhìn liền không nỡ buông tay.
Giang Ninh mỉm cười nhét lại vào tay anh ấy: “Em đã nói với anh rồi, mười tệ này là hoa hồng của anh.” Cô nói: “Anh đừng thấy ba ngày hôm nay bán được nhiều thì nghĩ thị trường sẽ bão hòa? Bây giờ là cuối năm, nhà nhà đều mua quần áo mới để mặc, nên mấy ngày nay làm ăn tốt như vậy, hiện tại ai cần mua cũng đã mua, công việc kinh doanh sau này chắc sẽ ổn định. Ông nội có thể ở lại trông coi cửa hàng."
Giang Bách nghe lời này, tưởng em gái không muốn anh ấy cuối tuần đến cửa hàng bán quần áo, lập tức lo lắng.
Đó là mười tệ một ngày và anh ấy chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây